“Tiểu Nhã…tỉnh lại đi, nhanh tỉnh lại đi, không được ngủ, em không được ngủ, con trai của chúng ta vẫn đang đợi ở Giang Thành, hứa với anh, phải cố gắng sống tiếp, nhất định phải sống tiếp”.
“Em tỉnh lại đi! nhất định phải tỉnh lại, Tiểu Nhã, em có nghe thấy không?”
“Không được bỏ cuộc, phải hy vọng, anh ấy đến rồi, anh ấy đến cứu em rồi, người anh em tốt nhất trên đời của anh sắp đến cứu em rồi, Tiểu Nhã…em mau tỉnh lại đi!”
Trong một khu xưởng bỏ hoang nào đó, Lâm Nhã bị trói, treo lên ở vị trí chính giữa bằng dây da.
“Khụ khụ!”
Sau khi ho lên hai tiếng, cô ta từ từ mở mắt ra.
“Anh Tam…anh Tam…là anh sao?”
Cô ta mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của Vương Tam, giọng nói thân thương quá đỗi quen thuộc, như thể anh chưa từng biến mất trong cuộc đời mình.
“Chà! Tỉnh lại rồi?”
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cô ta, Lỗ Tư Châu chắp tay sau lưng, sắc mặt trở nên u ám, đi đến gần Lâm Nhã.
Sau khi nghe thấy giọng nói của người lạ, Lâm Nhã đột nhiên trở nên tỉnh táo, cô ta trợn tròn mắt nhìn xung quanh.
Khuôn mặt lạ lẫm, tất cả đều lạ lẫm, vẫn là tòa nhà bỏ hoang này.
“Đây là đâu?”
Sắc mặt Lâm Nhã đanh lại: “Các người là ai? Tại sao các người lại trói tôi lại?”
“Tôi nói cho các người biết, lập tức thả tôi ra, nếu như tin tức này lan truyền đến Hoa Hạ, tôi đảm bảo tất cả những người có mặt ở đây đều sẽ không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, nhanh thả tôi ra!”
Lâm Nhã bắt đầu vùng vẫy, rất nhanh, tất cả những ký ức về hôm xảy ra chuyện chợt hiện lên trong đầu cô ta, đúng lúc cô ta vừa bước xuống máy bay thì một cuộc hỗn chiến cực kỳ ác liệt đã nổ ra ở sân bay.
Trong trận chiến ngày hôm đó, tất cả các nhân viên trên máy bay đều đã chết.
Các nhân viên của tập đoàn theo cô đến Luân Thành để xử lý công việc cũng đã chết.
Ngay cả những nhân viên vũ trang ở sân bay cũng đều…chết hết rồi!
Rất nhiều, rất nhiều người đã chết.
Sau đó, cô ta nhớ lại mình đã bị người khác đánh ngất đi, bây giờ tỉnh lại thì nhìn thấy những cảnh này, cũng có nghĩa là…!
Đồng tử Lâm Nhã đột nhiên co rút lại, cô ta rùng mình một cái, toàn thân bất giác run lên bần bật.
Không đợi cô ta lên tiếng, Lỗ Tư Châu đã vỗ tay một cái, mỉa mai nói: “Hay cho cái gọi là pháp luật, nói hay lắm, nói hay lắm, không hổ là chủ tịch của tập đoàn Hoa Mỹ, người phụ nữ mạnh mẽ tiếng tăm lừng lẫy khắp Hoa Hạ”.
“Có điều tôi nói này, giám đốc Lâm, bây giờ đang ở trong hoàn cảnh nào rồi, dựa vào cái gì mà cô dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi chứ? Lẽ nào cô không sợ tôi nhất thời nóng nảy, một phát bắn chết cô sao?”
Nói đến đó, Lỗ Tư Châu đưa tay xuống rút khẩu súng ở thắt lưng ra, chĩa thẳng vào đầu Lâm Nhã.
Một luồng khí tức nguy hiểm tỏa ra từ nòng súng, luẩn quẩn trước mắt Lâm Nhã.
Lâm Nhã khẽ híp mắt, sau khi xác định khẩu súng trước mặt mình không phải là loại đồ chơi tầm thường, lập tức bình tĩnh lại.
“Nếu như muốn giết tôi thì các người đã không cần phí công tốn sức đưa tôi đến đây, mà ngay từ đầu đã giết chết tôi rồi không phải sao?”
Lâm Nhã cố gắng giữ bình tĩnh nói.
“Thú vị đấy!”
Lỗ Tư Châu lại hỏi: “Sau đó thì sao? Tôi muốn nghe thử chủ tịch của tập đoàn Hoa Mỹ có thể phân tích được những gì!”
Lâm Nhã cau mày: “Đối với các người, tôi vẫn có giá trị lợi dụng?”
“Cô đoán thử xem?”, Lỗ Tư Châu mỉm cười.
Lâm Nhã: “Để bắt tôi, các người đã không ngần ngại gây chấn động ở Luân Thành, giết chết nhiều người ở sân bay như vậy.
Lâm Nhã tôi không tự phụ đến mức cảm thấy bản thân mình có đủ tư cách để khiến các người muốn bắt tôi bằng mọi giá.
Tập đoàn Hoa Mỹ cũng không phải là tập đoàn quá trâu bò gì ở Hoa Hạ, cũng không nắm giữ khoa học kỹ thuật cốt lõi gì cả.
Thành thật mà nói, để tôi đoán chuyện này thì quả thực có chút khó khăn”.
“Nhưng, cũng không phải là không có phương hướng, đại khái có thể xác định, không phải giá trị của bản thân tôi, mà là giá trị tồn tại của tôi, hay nói cách khác, người mà tôi quen biết mới là người mà các người thật sự muốn tìm, phải không?”
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
Ba tiếng vỗ tay giống như đang trả lời.
Nụ cười trên mặt Lỗ Tư Châu nhanh chóng biến mất, trở lại vẻ mặt u ám như lúc đầu: “Đầu tiên chúc mừng cô, trả lời đúng rồi, chủ tịch Lâm Nhã, đối với tộc Thánh Đường chúng tôi mà nói, cô không là cái thá gì cả, có điều sự tồn tại của cô có thể giúp chúng tôi dụ một người”.
“Cho nên, giống như những gì cô nói, bây giờ tôi sẽ không giết cô đâu”.
Lâm Nhã nặng nề hỏi: “Ông muốn lợi dụng tôi để dụ ai?”
Lỗ Tư Châu: “Cô có thể đoán!”
Lâm Nhã: “Tôi không muốn đoán, tôi cũng không muốn làm công cụ gì của ông, bất kể ông là ai, tôi đề nghị ông nên thả tôi ra ngay, có lẽ ông cũng biết rõ, hành động như vậy đối với gia đình của một liệt sĩ đã khuất thì phía Hoa Hạ sẽ có thái độ như thế nào”.
“Tôi đoán, bây giờ các tổ chức có liên quan trong thành phố này đã mở một một điều tra toàn diện đối với các người rồi đúng không?”
Nghe vậy, sắc mặt của Lỗ Tư Châu bỗng trở nên cau có, ông ta quay người.
Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.
Những tên sát thủ đang đứng canh giữ ở những vị trí quan trọng khác cũng bất giác đặt ngón trỏ lên cò súng, như thể nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Lỗ Tư Châu sải bước đi đến mép sân thượng, không có lan can bảo vệ, bầu không khí thoang thoảng mùi máu trộn lẫn với mùi đêm hoang dã.
Ban đêm, ánh đèn thành phố sáng rực rỡ.
Tất nhiên, tiếng còi của xe cảnh sát tràn ngập khắp đường lớn, ngõ nhỏ!
Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi.
Từ đông sang tây.
Từ nam lên bắc.
Nhìn xuống dòng người đang không ngừng tìm kiếm trên đường phố dài vô tận, Lỗ Tư Châu nói: “Cô nói không sai, quả thật có rất nhiều người đang tìm kiếm tung tích của chúng tôi, có điều nếu cô nghĩ rằng bọn họ có thể sống sót đến đây giải cứu cô, thì thật sự cô quá sai lầm rồi".
“Nếu như chúng tôi có thể bắt cô đến đây thì tất nhiên cũng có thể đưa cô đi chỗ khác, tôi khuyên cô, đừng nên dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi thì tốt hơn, bởi vì tôi sợ một khi nghĩ đến đứa cháu gái còn đang phải chịu khổ ở Hoa Hạ, thì sẽ không khống chế được mà ra tay bóp cò súng bắn chết cô đâu”.
“Dù sao, bất kể cô còn sống hay đã chết thì đều có thể dụ người đó đến đây”.
“Ồ đúng rồi, cho cô một gợi ý, vừa nãy cô có nhắc đến liệt sĩ đã khuất sao? Người mà tôi muốn dụ đến đây có lẽ cũng cùng một tổ chức với chồng cô đấy”.
“Vu Kiệt!”
Ngay sau khi Lỗ Tư Châu vừa nói xong thì một bóng người bỗng lóe lên trong đầu Lâm Nhã.
Người anh em thân thiết nhất của Vương Tam, Vu Kiệt!
Người đàn ông đích thân trao dao găm của chồng mình cho con trai Vương Lạc của mình.
Người đàn ông trong mắt người khác chỉ là một thôn dân quê mùa, đã từng làm chấn động toàn bộ thành phố Giang Thành.
Sau khi bại lộ thân phận kinh thiên động địa, người đó chính là tôn thái tử của nhà họ Lý, gia tộc đứng đầu thủ đô!
Vu Kiệt!
“Ồ, đoán chuẩn phết đấy nhỉ!”, Lỗ Tư Châu cười ha hả.
Sắc mặt Lâm Nhã bỗng trở nên khó coi: “Ông muốn lợi dụng tôi để thu hút cậu ấy đến đây? Không, không, ông đừng mơ!”
“Lẽ nào ông không biết cậu ấy là ai sao?”
“Ông…”
“Chính vì biết hắn là ai, nên tôi mới dám chắc chắn hắn sẽ đến”, Lỗ Tư Châu quay người trừng mắt nhìn cô ta: “Sau khi hắn ra tù liền đến tìm cô, không phải hắn đã nói là muốn thay Vương Tam bảo vệ mẹ con cô thật tốt, không phải sao?”
Lâm Nhã tức giận: “Ông sẽ chết!”
“Vậy sao?”
Lỗ Tư Châu: “Cô dựa vào cái gì mà dám chắc chắn như vậy?”
Chỉ dựa vào…
Reng reng!
Đúng lúc Lỗ Tư Châu vừa nói xong thì điện thoại ông ta lại vang lên!
Nghe thấy tiếng chuông thông báo, Lỗ Tư Châu bất giác lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm nghe điện thoại.
“Alo, Ace, đã tiêu diệt hết chưa?”
“Rất tốt, ông không cần nói nhiều làm gì, tôi biết ông chắc chắn đã làm rất tốt”.
“Sau khi trở về, tôi sẽ thưởng cho ông thật hậu hĩnh, Ace, ông…”
“Đoàng!”
Không đợi ông ta nói hết câu, thì đầu dây bên kia, tiếng súng nổ đã vang lên.
Khoảnh khắc đó, Lỗ Tư Châu không nói nên lời, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng ông ta.
.