Dưới sân khấu, lễ tân nghe thấy lời người dẫn chương trình nói xong thì cầm cái khay, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, bước chân cẩn thận đi tới trước mặt mọi người.
Sau đó, chiếc khay được đặt lên bàn, xuất hiện trong mắt tất cả mọi người, là một tảng đá không khác với danh sách vật phẩm là mấy.
Tảng đá đó trông cực kỳ bình thường, tổng thể màu nâu nhạt, bề mặt khá gồ ghề, trông cũng hơi giống với thiên thạch, hơn nữa vết gồ ghề cũng không đều, những đường cong chẳng có tí quy luật nào, nhìn lại còn thấy hơi xấu, nhìn nữa sẽ chẳng có hứng thú ngó lại thêm lần hai.
Nhưng điều khiến con người ta kinh ngạc là…
Giá khởi điểm của tảng đá đó lại là… Một triệu!
Cả hội trường bỗng chốc sôi trào trong nháy mắt, mọi người ồ lên, tròn mắt nhìn tảng đá đó, có người thậm chí còn lấy đèn chuyên soi đá ra để nhìn ở khoảng cách gần.
“Một triệu? Tảng đá gì thế này? Sao lại đắt như vậy, dù có là chất đá thượng đặng nhất thì cũng không đắt tới vậy đâu! Trông cũng đâu có gì đặc biệt đâu mà”.
“Đúng vậy, trường có nhầm lẫn gì không? Lấy tảng đá này ra để đấu giá, lừa người chắc! Chất liệu và phẩm chất của nó không phải là đá thô, không thể cắt ra được ngọc bích, cũng chẳng phải hóa thạch, tại sao lại trị giá đến tận một triệu?”
“Đúng đó, một triệu đó để đổi chiếc xe rẻ rẻ chạy không ngon hơn chắc? Đi mua một tảng đá, chẳng lẽ đem về nhà làm gối đầu?”
“Ha ha ha…”
“…”
Trong những âm thành bàn tán ấy, không ai nhận ra sự kỳ lạ của tảng đá đó, đúng với điều Hạ Viên đã đoán, nhưng thời điểm tảng đá đó xuất hiện ở đây thì căn bản cũng chẳng có người nào nhận ra sự kỳ diệu bên trong nó, hiển nhiên cũng sẽ không có ai giành với hắn ta.
Khi mọi người đang tranh luận với nhau cực kỳ sôi nổi thì Hạ Viên và ông lão đã trở lại chỗ ngồi của mình, thấy tảng đá đã được chuyển lên sân khấu để tiến hành đấu giá thì sắc mặt Hạ Viên trở nên căng thẳng, năm ngón tay siết chặt.
“Tìm được người rồi phải không?”
Ông lão cúi đầu, khẽ nói: “Cậu cứ yên tâm đi! Cậu chủ, người đã được sắp xếp xong hết rồi, chỉ cần Trần Song Hỷ đấu giá được tảng đá đó rồi thì sẽ lập tức cử người đi thanh toán và đưa về nhà tộc, trên đường vận chuyển sẽ có hơn ba trăm người tiến hành bảo vệ toàn bộ hành trình, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ sai lầm gì, hơn nữa căn cứ vào tin tức chúng ta nhận được thì Quốc Phái và những thế hệ sau của giang hồ cũng như các gia tộc khác đều không tìm được hành tung của tảng đá đó”.
“Nói cách khác, chỉ có mình chúng ta nắm bắt được thông tin này, sẽ không có bất kỳ sai lầm nào”, ông lão vỗ ngực nói.
“Thế là được rồi”, nghe thế, lo lắng trong lòng Hạ Viên dần tan đi, nghĩ đến “thứ” bên trong tảng đá, trong lòng hắn ta bỗng có một thứ cảm xúc dâng trào.
Hắn ta liếm khóe miệng, hai mắt tỏa sáng: “Thật sự rất muốn giành nó về ngay bây giờ, chỉ cần nó về tay tôi thì vài năm nữa nhà họ Hạ chúng ta còn cần phải e dè Quốc Phái chắc?”
Ông lão nói: “Cậu chủ, tốt nhất nên làm theo kế hoạch! Ông chủ đã dặn rồi, lần này hành động không thể cho bất kỳ ai hay biết, cũng không thể thu hút sự chú ý của mọi người, một khi bị Quốc Phái để mắt tới thì e là sẽ có rất nhiều phiền phức, dù sao người muốn có tảng đá đó còn nhiều hơn những gì chúng ta tưởng tượng rất nhiều”.
Hạ Viên lạnh lùng nói: “Mong rằng lần này tên Trần Song Hỷ vô dụng đó không làm ra trò ngu ngốc gì”.
“Lúc nãy cậu chủ đã cảnh cáo trước, tôi nghĩ là anh ta không dám làm xằng làm bậy đâu”.
Ông lão nói.
“Cũng mong là thế.
Ai mà ngờ được.
Biến cố mà bọn họ mong rằng sẽ không xuất hiện đang quan sát tảng đá đó với ánh mắt sáng còn hơn sao.
Vu Kiệt chống cằm, đầy hứng thú nhìn chằm chằm tảng đá đó, ánh mắt nóng bỏng hơn tất cả mọi lần từ trước đến nay.
Mục Tiểu Vũ nhíu mày: “Anh, anh muốn mua tảng đá đó thật hả?”
“Ừ, bằng tất cả mọi giá, anh nhất định phải giành nó về tay”, Vu Kiệt quyết liệt nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Nghe thế, Mục Tiểu Vũ hơi ngạc nhiên, thái độ đó khiến cô bé rất bất ngờ vì đây là lần đầu tiên được thấy: “Tảng đá đó có gì đặc biệt, trông cũng bình thường thôi mà, hình như chẳng có chỗ nào đáng giá cả”.
Nói tóm lại Mục Tiểu Vũ không thể nhận ra được bất kỳ một điểm đặc biệt nào, cứ nhìn tảng đá với ánh mắt nhạt nhẽo, mãi vẫn không thấy gì.
Vu Kiệt cười cười: “Vì không thể nhìn ra được bất kỳ điều gì nên nó mới thú vị đấy”.
Vu Kiệt trả lời qua loa, nhưng trong lòng anh lại đang nhấc lên sóng to gió lớn, thứ trong võ giới thì người bình thường làm sao cảm nhận được?
Lúc nãy khi xem danh sách đấu giá thì Vu Kiệt đã bị tảng đá làm giật mình, nếu có thể dùng một câu để miêu tả sự khiếp sợ đó thì chỉ có ba chữ… Giật nảy mình.
Sau khi tập trung quan sát bề mặt tảng đá thì Vu Kiệt thấy được những hình dạng không đồng nhất, anh khiếp sợ là vì những hình dạng đó mang đi so sánh với quyển Kinh Khí Mạch trước đó Mặc Bạch từng cho anh thì sẽ phát hiện ra, bề mặt tảng đá đó giống hệt với “Nhân Thể Thiên Nguyên Mạch Đồ” được ghi trong bản sách cổ, giống như thể được khắc từ một khuôn khắc ra.
Nếu tảng đá đó được hình thành trong tự nhiên thì chắc chắn nó sẽ chứa đựng tinh hoa của đất trời!
Tất nhiên, đó chỉ là điểm thứ nhất!
Điều khiến Vu Kiệt khiếp sợ nhất là từ giây đầu tiên tảng đá đó xuất hiện thì anh đã cảm nhận được luồng khí kình khổng lồ nó tỏa ra bốn phía, anh đã thữ thăm dò bằng khí kình của mình nhưng chưa kịp đến gần đã bị luồng khí đó đánh bật trở về.
Hoàn toàn không thể thăm dò vào điều ảo diệu bên trong.
Hơn nữa trong khoảnh khắc khí kình bắn về, Vu Kiệt cảm nhận được ngọn sóng lớn dội vào lồng ngực, như một hòn đảo ngay giữa biển khơi khiến gân mạch anh chợt nổi lên cuồn cuộn!
Như thể trong tảng đá đó đang cất giấu một Phong Thánh Giả hay thậm chí là một cao thủ cấp bậc Phong Vương!
Đó… Chính là nguyên nhân Vu Kiệt muốn lấy được tảng đá.
Anh không nói cho Mục Tiểu Vũ và Dương Cẩm Tú là vì sự an toàn, anh không muốn rước lấy những phiền phức không đáng có.
Chẳng mấy chốc người dẫn chương trình đã cười ngượng ngùng sau khi nghe thấy phản ứng của mọi người ở hiện trường.
“Được rồi được rồi, mọi người cùng im lặng một lát đã, tôi có thể lấy danh dự của mình để bảo đảm rằng tất cả những món trong buổi bán đấu giá quyên góp này đều được thẩm tra và kiểm định nghiêm ngặt rồi, không hề lừa gạt tất cả mọi người”.
“Đương nhiên, nếu không có ai muốn mua tảng đá đó thì chúng tôi cũng sẽ bỏ qua nó trong thời gian ngắn nhất, mong mọi người đừng làm ầm ĩ”.
Nói xong thì người dẫn chương trình cầm búa gõ lên mặt bàn.
Hội trường yên tĩnh lại.
Ánh mắt Vu Kiệt trở nên căng thẳng: “Sắp bắt đầu rồi”.
Cùng lúc đó, Trần Song Hỷ cũng cau chặt mày, thần kinh trở nên căng thẳng.
Trong hoảng hốt, đầu anh ta lại văng vẳng giọng nói của Hạ Viên.
Câu nói không thấy được ánh mặt trời ngày mai chói tai đến như thế!
Không thấy được ánh mặt trời ngày mai, tức là gì?
Chết!
Chết!
Chỉ có người chết mới không thể thấy được mặt trời ngày mai, hơn nữa, đừng nói tới mặt trời, chuyện này mà làm không xong thì trăng tối nay còn chả thấy nữa là.
Trần Song Hỷ biết rất rõ sức mạnh của Hạ Viên, chỉ cần hắn ta nói một tiếng thì sẽ có người khiến anh ta lẳng lặng chết đi không một tiếng động!
Nghĩ tới đó, Trần Song Hỷ nuốt một ngụm nước bọt, chuẩn bị sẵn tinh thần.
Một giây sau đó, người dẫn chương trình nói: “Tảng đá số mười ba, bắt đầu bán đấu giá, giá khởi điểm, một triệu!”
“Bộp!”
Búa đã được gõ.
Một giọng nói vang lên.
“Tới rồi”.
Trần Song Hỷ lập tức đứng dậy, giơ tay lên, gương mặt thể hiện rất rõ cảm xúc lo lắng của anh ta lúc này.
Nhưng…
.