Không ngoài dự kiến, hai tiếng sau khi kết thúc buổi thẩm tra, Lưu Hải Nha và Vương Quân đã tạm thời chọn ra một tổ điều tra mới, lệnh cho bọn họ lập tức đến tập đoàn bất động sản nhà Hiên Viên, tiến hành xác minh các chứng cứ liên quan.
Với tư cách là cựu tổng giám đốc tập đoàn, không ai hiểu rõ những mặt tối trong đó hơn Vương Đào.
Hắn ta đã làm ở đây hơn hai mươi năm, không có công lao cũng có khổ lao, người của gia tộc Hiên Viên không thèm để tâm đến lĩnh vực bất động sản, nên cũng không cho người đến tiếp quản, chính vì lẽ đó, Vương Đào trở thành người có quyền lực nhất trong tập đoàn, quyền lực to lớn cho phép hắn ta vươn tay đến nhiều thứ hơn.
Kể cả việc một vài lãnh đạo trong tập đoàn cấu kết với Hiên Viên Thâm để rửa tiền cũng bị hắn ta nắm được một số tư liệu và chứng cứ, người ở trên cao, có mấy ai không nắm trong tay một vài “cái đuôi” chứ, đây chính là cách để giữ mạng, có điều…
Cuối cùng, những thứ mà Vương Đào dùng để… giữ mệnh lại trở thành thanh kiếm sắc bén để đánh đổ nhà Hiên Viên.
Báo thù!
…
…
Trong hai tiếng này, Vu Kiệt không ở trong tòa nhà, mà theo chân cô Lý Châu đi đến sân bay thủ đô, vì muốn tiễn cô về nhà mà anh đã đợi rất lâu ở sân bay.
Trời dần tối.
Mưa không ngớt.
Sau khi Lý Châu đến, sân bay thủ đô đã khôi phục trật tự, từng chiếc máy bay lập tức cất cánh rời đi theo thứ tự.
Cuộc đàm phán hợp tác dự án “khu 6” kéo dài độ khoảng một tiếng, cuối cùng cũng kết thúc, vì một số nguyên nhân đặc biệt mà bốn ông trùm có sức ảnh hưởng lớn tại khu 6 đã vui vẻ đồng ý hợp tác mà không đòi hỏi bất kỳ điều kiện gì.
Vì lẽ đó, bữa trưa vốn được chuẩn bị từ trước phải dời đến ngày mai.
Sau khi cuộc họp chấm dứt, Lý Châu rời khỏi phòng họp, cùng Vu Kiệt lên xe, rời đi.
Những người còn lại vốn muốn mời bốn vị kia, nhưng có nói gì thì họ cũng từ chối, bất đắc dĩ, Tề Vân cũng không thể chai mặt, tiếp tục ở lại, làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của khách, nên ông ta đành dẫn người rời đi.
Ngay khi Vu Kiệt cùng Lý Châu bước ra cửa, chuẩn bị lên xe, một ánh mắt xuyên qua cửa sổ sát đất ở tầng cao nhất của tòa nhà rơi trên bóng lưng anh.
“Thật giống Tiểu Ngọc!”, trong tay ông lão bưng một ly rượu vang đỏ, ánh mắt vốn lơ đễnh bỗng chốc trở nên tập trung.
Một vị quản gia lớn tuổi bước tới, bưng một đĩa bít-tết vừa được đưa đến: “Ông chủ, vị hoàng phi của Hoàng gia Anh kia muốn hẹn gặp ông trước thời gian, để thương lượng về dự án dầu mỏ Trung Châu”.
“Tộc trưởng của một gia tộc cổ đã sớm suy tàn ở Bắc Băng Dương hi vọng được gặp ông, nghe nói bọn họ phát hiện được một chiếc tàu chìm của thế kỷ trước, muốn dùng tọa độ để giao dịch, mong muốn được hợp tác cùng ông”.
“Còn có…”
“Từ chối hết đi!”
Không đợi quản gia nói hết lời, ông lão đã khoát tay, từ chối ngay tại chỗ.
Lúc này, trong mắt ông ta chỉ có bóng lưng của Vu Kiệt.
“Từ chối hết? Việc này…”, quản gia ngơ ngác.
Ông lão nói: “Đời này, tôi đã làm quá nhiều việc, bận rộn quá nhiều, muốn dành thời gian nghỉ ngơi một chút, tôi đã nhìn đứa nhỏ Tiểu Ngọc kia lớn lên, khi còn bé, mỗi lần gặp tôi, con bé đều gọi bố nuôi.
Người làm bố nuôi này muốn đến gặp cháu ngoại của mình, không muốn bị người khác quấy rầy!”
“Ông đi thông báo với mấy tên nhóc ở nước ngoài một tiếng, bảo bọn họ không có việc gì thì đừng đến tìm tôi, khoảng thời gian sau này, có thể tôi sẽ ở lại thủ đô Hoa Hạ”.
“Bởi vì thân phận, ông ngoại của đứa nhỏ này chưa thể đến gặp nó, người làm ông ngoại nuôi như tôi, phải thay ông ta chăm sóc thằng bé cho tốt, ông nghe rõ chưa?"
Những lời này được nói bằng giọng điệu không cho phép phản kháng.
Nghe vậy, quản gia sững sờ, tuy nhiên, ngay sau đó, ông ta lập tức gật đầu: “Đã hiểu, tôi sẽ đi thông báo với bọn họ!”
Nói rồi, quản gia đặt đĩa bò bít-tết lên bàn, xoay người đi ra cửa, nhưng khi sắp đi đến cửa, đột nhiên, ông ta dừng bước, quay lại hỏi: “Ông chủ, chúng tôi nên gọi vị này là gì?”
Ông lão nhíu mày, nói: “Thiếu chủ! Nếu thằng bé ở tại Chí Nam Quan Hải, hẳn là cũng xưng hô như thế.
Với tư cách là cháu ngoại của ông Lưu, một tiếng “thiếu chủ” này đáng để các người gọi, lần này, lúc tôi đi, ông Lưu đã phái một vị cao thủ tông sư đạt đến Hóa Kình tầng sáu theo tôi, gọi là Phong Thanh Dương”.
“Hiện tại, có lẽ người đã đến thủ đô rồi, ông phái người đi đón ông ta đi, khoảng thời gian gần đây, bảo ông ta ngầm đi theo bảo vệ thiếu chủ!”
“Bảo vệ?”
Quản gia cảm thấy vô cùng khó hiểu, nghĩ đến tất cả những tư liệu đã điều tra được trước khi đến đây, ông ta bèn hỏi:
“Ông chủ, ông đã biết rõ bản lĩnh của thiếu chủ, dù cậu ấy chỉ mới đạt đến Hóa Kình tầng một, nhưng vẫn đủ để vượt cấp giết người, dù là cao thủ Hóa Kình tầng bốn, đối đầu với thiếu chủ cũng chưa chắc có phần thắng, cho người đi theo bảo vệ cậu ấy… có phải là hơi chuyện bé xé ra to rồi không?”
“Huống chi, đây là thủ đô, là địa bàn của tổ chức Đệ Nhất, Quốc Phái và nhà họ Lý, thử hỏi có ai dám ra tay với thiếu chủ cơ chứ? Phái một vị tông sư Hóa Kình tầng sáu đi theo cậu ấy… không khỏi có hơi lãng phí”.
Từ góc độ của ông lão này, quản gia càng cân nhắc nhiều hơn về vấn đề an toàn, không dễ gì mới có được một cao thủ Hóa Kình tầng sáu đến từ Chí Nam Quan Hải, việc cấp bách hiện tại chính là để ông ta tranh thủ thời gian… bồi dưỡng thêm cao thủ.
Dù sao, tiền tài cũng cần được bảo vệ.
Ông lão lắc đầu: “Không lãng phí đâu! Thủ đô này, à không, phải nói là Hoa Hạ không giống như nước ngoài, không có sự phân chia rõ ràng, càng không có quan điểm rõ rệt, nước ở đây rất sâu.
Ông thật sự cho rằng lần này chỉ có gia tộc Hiên Viên và nhà họ Lưu nhắm vào nhà họ Lý à?”
“Nếu như ông nghĩ việc này đơn giản như vậy, vậy thì uổng công ông theo bên cạnh tôi suốt bao nhiêu năm qua, trải qua trận chiến ở chùa Hàn Sơn, và chuyện ngày hôm nay, bất kể là võ giới hay thế tục, sẽ càng có nhiều người… muốn thằng bé chết!”
Cây mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.
“Hai mươi lăm năm trước, tôi và ông Lưu không thể bảo vệ tốt cho Tiểu Ngọc, để con bé gặp chuyện không may ở đây, hai mươi lăm năm sau, tôi tuyệt đối sẽ không để sai lầm lặp lại một lần nữa”.
Nói đến đây, ông lão siết chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên sự kiên định.
“Đã hiểu!”
Quản gia xoay người, cúi đầu: “Tôi lập tức đi chuẩn bị nơi ở cho ông chủ!”
Ông lão nói thêm: “Mặt khác, liên hệ với mấy người ở khu vực Miến Điện và các mỏ kim cương ở phía nam, bảo bọn họ chọn cho tôi ngọc và kim cương tốt nhất, đồng thời, chi ra một 100 triệu vàng, dùng để chế tác trọn bộ trang sức cho tôi”.
“Thằng bé sắp kết hôn, người làm trưởng bối nên sớm chuẩn bị quà mừng mới phải!”
“Gia hạn cho bọn họ trong vòng nửa tháng, đưa toàn bộ đến thủ đô”.
“Vâng!”
Quản gia ghi nhớ lời căn dặn, sau đó rời đi.
Sau khi ông ta rời khỏi, Lý Vi dẫn đầu bốn ông lớn của khu 6 tiến vào căn phòng xa hoa này.
Lý Vi lên tiếng trước: “Báo cáo ông chủ, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà ông giao, hiện tại, vị phu nhân Lý Châu kia đã được an toàn, đồng thời, chúng tôi cũng đã ký kết xong hợp đồng hợp tác”.
“Ừm!”
Ông lão chỉ khẽ gật đầu.
Nếu như Tề Vân thấy được cảnh này, hẳn là ông ta sẽ rất kinh ngạc.
Bốn người Lý Vi đều nằm trong bảng xếp hạng doanh nhân giàu có trên toàn cầu, chưa từng lọt khỏi top 30, mà ông lão trước mắt, vốn không có một chút tiếng tăm nào, lại có thể khiến bốn người bọn họ cung kính như vậy.
Rốt cuộc ông ta là ai?
Ông ta… là một huyền thoại.
Nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ, ông lão chống quải trượng đầu rồng, bình thản nói: “Làm được là được rồi, quay về đi! Một năm sau, tôi sẽ giúp các anh đạt được sự tán thành của Liên Bộ, thành lập một quốc gia nhỏ ở Tây Châu, cứ vậy đi!”
Soạt!
Nghe nói thế, bốn người hai mặt nhìn nhau, cùng lộ vẻ cảm kích và hưng phấn.
Thành lập một quốc gia nhỏ!
Bọn họ… động lòng thật rồi!