Có thể nhếch môi lên cười, hành động đó chứng tỏ phương diện cảm xúc vẫn chưa xảy ra vấn đề gì.
Tất nhiên, trong tình huống bị lưu đày đến Thiên Thành thì vẻ mặt đó có thể xuất hiện cũng chẳng dễ dàng.
Đó chính là Thượng Quan Bắc đến sân bay được một ngày rồi, sở dĩ hắn ta vẫn còn ở sân bay là vì hắn ta không cam tâm.
Không cam tâm quay trở về biệt thự Thiên Thành như thế, tiếp tục sống cuộc đời cũng một tên vô dụng.
Vận mệnh của hắn ta phải được nắm giữ trong tay mình, không thể ở đó chờ cơ hội mãi được, nhỡ đâu… Nhà họ Lý không cho hắn ta cơ hội đó thì phải làm sao bây giờ?
Hắn ta không biết.
Nhưng khi nghe tin Vu Kiệt bị giam vào đồn cảnh sát thì hắn ta đã biết, cơ hội tới rồi!
Giọng Thượng Quan Bắc lạnh lùng nói: “Nhà họ Lưu với nhà Hiên Viên hợp tác với nhau khiến tôi thật sự rất bất ngờ, xem ra cái tên Vu Kiệt đó cũng có rất nhiều kẻ thù, người này muốn hắn chết, người kia cũng muốn hắn mất mạng, không biết lần này hắn có chết hay không đây?”
Người đàn ông che mặt nói: “Chết thì chắc không đến nỗi, gia chủ nói lần này nhà họ Lý bị tấn công từ nhiều phía, là cơ hội tốt nhất để giết chúng trong mấy thập niên qua”.
“Cơ hội tốt như thế, nếu nhà Thượng Quan không tham gia vào một chút thì sẽ mất vui đấy nhỉ”, Thượng Quan Bắc bổ sung thêm một câu.
Người đàn ông che mặt: “Nhưng gia chủ và ông cụ vẫn còn do dự, khoanh tay đứng nhìn và nhưng cũng phải chuẩn bị trước, thứ nhất có thể làm ngư ông đắc lợi, thứ hai có thể dễ dàng thoát ra, chia chác chiến lợi phẩm sau liên minh”.
Tình báo quan trọng nhất của gia tộc nói hết mọi chuyện cho Thượng Quan Bắc nghe.
Nếu cảnh tượng này lọt vào mắt những người đứng đầu nhà Thượng Quan thì chắc chắn sẽ khiếp sợ và tức giận lắm, người đàn ông che mặt thuộc đội thu thập tin tức tình báo này được quản lý trực tiếp bởi gia chủ, ngoài gia chủ và ông cụ thì những người khác không có tư cách sử dụng, thậm chí là không được tiếp xúc, một khi phát hiện có người muốn tiếp xúc với đội tình báo trung tâm thì sẽ bị xử lý như người nằm vùng.
Bấy giờ, người đàn ông che mặt đó lại báo cáo cho Thượng Quan Bắc biết tất cả những điều hắn ta muốn nghe như một kẻ tôi tớ trung thành của hắn.
Thượng Quan Bắc là tiên tài thứ hai được “sinh ra” trên đời này nên hắn ta không hề ngu ngốc đến thế, thủ đoạn hắn dùng để chi phối gia tộc trong mấy năm nay là thứ chỉ có mình hắn rõ.
Nghe câu trả lời đó, Thượng Quan Bắc hơi khinh thường: “Đúng là tư tưởng của người thế hệ trước lúc nào cũng lạc hậu như thế, cố gắng sắp xếp sao cho mình thu được lợi ích tốt nhất nhưng lại quên mất rằng lợi ích thật sự luôn đi kèm với sự mạo hiểm rất lớn.
Nếu lần này nhà họ Lưu và Hiên Viên, hay thậm chí là các gia tộc khác bắt tay nhau thật sự có thể lật đổ nhà họ Lý, thì nhà Thượng Quan muốn làm ngư ông đắc lợi cũng không được, thậm chí còn có thể bị các gia tộc liên minh xem là kẻ địch, đến lúc đó nhà Thượng Quan lại bị liên lụy không nên có”.
“Chuyện này, có lẽ là do tôi đứng chưa đủ cao, nhìn chưa đủ sâu, có lẽ bố và ông nội còn chuẩn bị nhiều hơn thế, nhưng tôi vẫn cho rằng lần này nhà họ Lưu và Hiên Viên đã xung phong đi đầu, nếu như nhà Thượng Quan không thể hiện nanh vuốt của mình, theo tất cả tiêu diệt nhà họ Lý, một khi bỏ lỡ thời cơ thì sau này nhà Thượng Quan sẽ không còn ngày nổi danh nữa”.
Người đàn ông che mặt: “Cậu chủ nói rất đúng”.
Thượng Quan Bắc: “Hồi ở thủ đô nghe được tin thằng tạp chủng Vu Kiết đó còn sống tôi đã hơi mất bình tĩnh một chút, bây giờ nhìn lại vẫn cảm thấy buồn cười, cậu chủ nhà Thượng Quan mà lại đi ra tay với một con người giúp việc hạ đẳng, hừ, nhất thời choáng váng đầu óc, đúng là mất mặt”.
Nhớ đến cái ngày bị dạy dỗ bên hồ nước hôm đó, sắc mặt Thượng Quan Bắc lại tối tăm.
“Xử lý người đó xong chưa?”, Thượng Quan Bắc xoay người lại hỏi.
Người đàn ông che mặt: “Theo lời cậu chủ dặn, đã chặt nữ giúp việc đó thành thịt vụn rồi quăng xuống biển, cậu chủ có thể yên tâm”.
“Cứ thế đi! Anh tiếp tục trở về ẩn nấp, gia tộc có bất kì một chuyện gió thổi cỏ lay nào đều phải báo lại cho tôi bằng mật thư, nhớ kỹ, đừng để lộ ra thân phận anh là người của tôi".
“Rõ!”
“Đi đi!”
Hắn ta vừa dứt lời thì người đàn ông che mặt đã biến mất trong màn đêm.
Đêm đó, mưa lại rơi xuống.
Như thể màn kịch chân chính bây giờ mới bắt đầu.
Thượng Quan Bắc nhướng mày: “Lý Châu bị bắt về điều tra, thằng tạp chủng đó cũng vào đồn cảnh sát, đó là thủ đoạn của nhà Hiên Viên ư?”
“Sao cứ có cảm giác như có người đang đứng phía sau cố tình dung túng cho tất cả những chuyện này xảy ra thế nhỉ?”
“Mong là lần này hắn sẽ chết không có chỗ chôn, tuy mình cũng chẳng ôm hy vọng đó nữa nhưng nếu có thể nhìn thấy cảnh đó thì vẫn tốt”.
“Vu Kiệt, đừng tưởng rằng mày khiến bổn thiếu gia trở về Thiên Thành thì ân oán của tao với mày đã được hóa giải!”
“Không bao giờ!”
“Tao sẽ không để yên đâu!”
…
…
Trên đảo Chí Nam Quan Hải.
Tin tức cũng đến được nơi này.
Người đưa tin là một tông sư tu vi trên hóa kình, bản thân là tông sư nên kẻ đó biết rất rõ tin tức đến từ đâu, Chí Nam Quan Hải chính là một trong ba nơi lớn nhất dành cho Tu La, bị các quốc gia trên thế giới bài trừ, nhưng tin tức đó lại được đưa đến từ thủ đổ, chẳng lẽ ở thủ đô vẫn còn những người quan của quán chủ Quan Hải?
Nghĩ tới đó, tông sư nọ đột nhiên nghĩ tới một người.
Đó chính là cành vàng lá ngọc của gia tộc lớn từng đến hòn đảo này… Lưu Ngọc!
“Lạ nhỉ, sao người ta bảo là cô cả đã qua đời rồi cơ mà? Ở thủ đô còn ai có quan hệ với quán chủ?”, Phong Thanh Dương chợt lặng người đi, ông ta đứng đó rồi cúi đầu nhìn bức thư trong tay, nuốt một ngụm nước bọt.
Sự tò mò với những bí mật tuyệt đối thế này, chẳng có mấy ai cưỡng lại được!
Nhưng mà…
Nghĩ tới quán chủ nay đã xuất quan, tu vi đang ở hóa kình tầng thứ sáu thì cả người Phong Thanh Dương run run, lập tức đập nát sự tò mò đó trong lòng.
Xem cái mốc xì ấy!
Liếc mắt xem một cái mà bị quán chủ biết thì cẩn thận chết sớm!
Chẳng mấy chốc Phong Thanh Dương đã nhấc chân đi như bay vào giữa trung tâm đảo, đình viện nơi quán chủ ở.
Khoảng mười phút sau, trong phòng có tiếng châm trà.
Lưu Mỗ ngồi dậy, ngâm cho mình một bình trà, trên bàn trà ngoài những bức thư vừa được gửi tới thì còn rất nhiều thư Lưu Ngọc viết về cho ông ta khi còn sống.
Những bức thư đó, đều được ông ta xem hết lần này đến lần khác.
Tiếc là…
Thư còn đó nhưng người thì không còn gặp được nữa.
“Cốc cốc!”
Chẳng mấy chốc, ngoài phòng đã vang lên tiếng gõ cửa.
Lưu Mỗ: “Vào đi! Cửa không khóa”.
Một ông lão chạc tuổi, mặc bộ tây trang, chống cây gậy đi tới.
Trên bộ tây trang của ông ta có một dãy chữ tiếng Anh, nếu rơi vào tay người ngoài thì ắt hẳn sẽ dấy lên một cơn sóng lớn, dù là thân phận hay thành tích của ông ta đều có thể ghi vào trong lịch sử, dùng lời của một vĩ nhân để tả thì giá trị của ông ta có thể sánh ngang với một đội ngũ hiện đại hóa với năm trăm ngàn người.
Sức ảnh hưởng của ông ta đủ để khiến các quốc gia phải chấn động.
Ông lão ngồi vào phía đối diện bàn trà theo thói quen, trước mặt đã có sẵn trà ngon, không nóng không lạnh, vừa tới.
Ông ta nhấc chung trà lên nhấp một ngụm, nói: “Nghe nói một tên Phong Vương trong Phật Đạo Hoa Hạ xuất thế, chưa tới mười phút đã bị sét đánh chết, bây giờ ông xuất quan thế này chẳng lẽ không sợ lôi kiếp?”
Lưu Mỗ tiếp tục pha trà, sau đó thản nhiên nói:
“Lôi kiếp? Mấy thứ muỗi đó cũng có thể giết người được á?”