Khoảnh khắc đó, sự chấn động của tháp trấn yêu như một tấm lệnh bài khiến trận chiến của mười bốn người phong thánh trước Phật Đường chùa Hàn Sơn dừng lại ngay lập tức.
Bọn họ nghe thấy giọng nói của chúng tăng nhân, tất cả đều dừng tay, đồng loạt nhìn về phía tháp trấn yêu.
Dưới bầu trời âm u, tháp trấn yêu tọa lạc trên nền đất bằng phẳng ở hậu viện, ngọn tháp lộ ra giữa núi như măng rừng mọc sau mưa xuân…nứt ra!
Nhìn dọc từ đỉnh đến đáy tháp trấn yêu, chỉ thấy một vết nứt hình sấm sét từ từ nổi lên trên bề mặt.
Ngay khi vết nứt này xuất hiện thì tháp trấn yêu cũng đồng thời vỡ ra làm hai.
Sau đó…
Tới rồi!
Diệp Lâm nheo mắt, vẻ mặt lạnh lẽo xuất hiện tia cảnh giác.
“Lão già đã xuất quan”.
“Phải”, Lăng Tiêu tay cầm trường thương đứng bên cạnh, gật đầu.
Ánh mắt bọn họ đều nhìn về một con đường.
Trên con đường nhỏ nối liền Phật Đường và hậu viện.
Lá rơi bị mưa lớn dập trên mặt đất như bọt bóng in đậm trên nền đá xanh của con đường.
Tiếng sét gầm gừ quanh quẩn giữa những tầng mây chưa từng biến mất!
Một bóng dáng chắp hai tay trước ngực, lưng khòm, bộ râu bạc phơ bay trong không trung, lắc lư trong mưa theo từng bước chân tiến về phía trước.
Lão phương trượng chùa Hàn Sơn!
Người phong vương duy nhất bảo vệ một trong ba thánh địa Phật giáo lớn nhất thế giới!
Bước chân ông ta rất chậm!
Nhưng nếu chỉ đứng im nhìn, dường như cảm thấy có một thế giới đang xoay quanh lão phương trượng khi lấy ông ta làm trung tâm.
Ông ta đi đến!
Cuối cùng dừng lại dưới một gốc cây cổ thụ, cành lá khô héo, không có hoàng hôn cũng không có quạ đen.
Ông ta ngẩng đầu, mọi người đồng loạt nín thở.
Giây tiếp theo, một âm thanh vang lên bên tai:
“A di đà Phật!”
Lão tăng mở miệng.
“Sư tôn…”, trong lòng lão hòa thượng kinh hãi, nhưng điều lấp đầy trong lòng ông ta bây giờ lại là niềm mong đợi vô hạn.
Sáu người phong thánh khác của giang hồ truyền thừa cũng đều sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại.
Người phong vương xuất hiện, Quốc Phái…còn cơ hội không?
Ánh mắt mỗi người nhất thời tràn ngập sát khí, hận không thể lập tức khiến đám chúng thánh của Quốc Phái đã chèn ép giang hồ truyền thừa hơn ba mươi năm nay chết không chỗ chôn thây!
Bầu không khí lúc này càng trở nên huyền ảo.
Cũng không biết đã im lặng bao lâu, lúc này không nghe thấy âm thanh của những người khác.
Diệp Lâm siết chặt nắm đấm, âm thanh xương khớp vang lên răng rắc phá vỡ sự trầm mặc.
Ông ta nhướng mày, lạnh lùng nhìn lão tăng, nói: “Lộ diện bây giờ, không sợ thiên đạo phát hiện ra ông?”
Lão tăng: “Không gì quan trọng bằng việc bảo vệ ngôi chùa này, không thể không thừa nhận, ông khiến bổn tọa vô cùng kinh ngạc, còn nhớ lúc nãy vừa nhìn thấy ông dưới chân núi, ông chẳng qua cũng chỉ đạt tới tầng 6 phong thánh, chớp mắt đã lên tới tầng 7 rồi, chỉ còn một bước lâm môn nữa liền có thể phong vương, tốc độ của ông, rất nhanh”.
“Ông nói hơi nhiều rồi đấy”.
Lão tăng gật đầu: “Vậy thì vào thẳng vấn đề đi”.
Lời vừa nói ra, lão tăng cúi người cung kính bái bảy người của Quốc Phái một cái, tiếp theo, ông ta bước lên trước một bước.
Một bước vô cùng tùy tiện.
Đạp trên nền đất trong nước mưa.
“Bịch!”
Nhưng trong chớp mắt dường như vật đổi sao dời, đổi trắng thay đen, lão tăng tới trước mặt Diệp Lâm.
“Nhanh quá!”
Thần kinh Diệp Lâm căng ra.
Không!
Tốc độ này không phải chỉ dùng nhanh mà có thể hình dung được.
Ông ta lập tức phản ứng, nắm đấm đã chuẩn bị rất lâu trong tay nhanh chóng đấm về trước.
Nhưng khi năm đấm tung ra, lão tăng lại biến mất.
“Cái gì?”, chân mày Diệp Lâm co giật, chưa đợi ông ta kịp phản ứng thì đã nghe một âm thanh cực vang bên tai!
“Ầm!”
Lão tăng xuất hiện bên cạnh ông ta, hai chân chiếm lấy vị trí mà Lăng Tiêu đứng ban đầu.
Lăng Tiêu bay ra, một dấu bàn tay in sâu trên trán, nặng nề ngã xuống năm mét bên ngoài, trường thương gia truyền trong tay gãy làm hai phần.
“Phụt!” một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra từ miệng anh ta.
Thua rồi!
Cứ vậy thua rồi!
Chỉ một cước, chỉ một quyền, liền đánh người phong thánh trong Quốc Phái vừa chèn ép chưởng môn của giang hồ truyền thừa không thở nổi…ngã trên mặt đất.
Thậm chí không ai có thể thấy rõ động tác ra quyền của ông ta.
Không ai nắm bắt được bóng dáng di chuyển của ông ta.
Ông ta tới như một cái bóng, ra tay như một cái bóng, đánh bại một người trong im lặng, trong thế giới thuộc về bản thân mình, tận hưởng cảm giác không có đối thủ của riêng mình.
Ông ta cứ như vậy đứng bên cạnh Diệp Lâm, duy trì tư thế ban đầu, chắp hai tay nói: “Lúc ở dưới chân núi, bổn tọa đã cho ông một cơ hội. Võ giới tu luyện thật không dễ dàng, cảnh giới của ông rất cao, lại cho thêm thời gian 15 năm nữa, chưa hẳn không thể xuât hiện thêm một người phong vương, đến lúc đó, những cải cách mà Quốc Phái mong muốn sẽ thật sự thành hiện thực”.
“Việc này không tính là chuyện tốt đối với giang hồ truyền thừa, đối với chùa Hàn Sơn càng không phải là chuyện tốt, cho nên, bổn tọa không thể tiếp tục cho ông cơ hội”.
“Nhiều lời thế!”
Diệp Lâm tức giận rống lên, bước chân loáng một cái tới sau lưng lão tăng, nắm đấm trong tay xé gió không khí, nổ vang bên tai sau đó đấm thẳng vào gáy lão tăng!
Nhưng…
TÌnh cảnh tượng tự lại xảy ra!
Nắm đấm còn chưa đánh tới thì lão tăng đã biến mất lần nữa, hơi thở tiếp theo, ông ta đã đứng bên cạnh quạt Tử Vân-Hoa Thanh Phong của Quốc Phía.
“Ông già, ông tìm chết!”
Thân là người phong thánh của Quốc Phái, không ai là kẻ nhát gan tham sống sợ chết cả, sau khi xác định hơi thở của lão tăng sau lưng, Hoa Thanh Phong vung cây quạt Tử Vân có lực sát thương cực lớn trong tay, đánh vào sau lưng lão tăng.
“Đừng!”, Diệp Lâm nhất thời ý thức được điều gì đó, vội vàng hét lên, nhưng…không kịp rồi.
Quạt Tử Vân vung ra cũng chỉ như một trò cười, bị lão tăng dùng một chưởng đánh bay, năm ngón tay ông ta xuyên thủng khung quạt, đập thẳng vào người Hoa Thanh Phong, Hoa Thanh Phong bay ra, ngã xuống cạnh Lăng Tiêu.
Lúc này, Lăng Tiêu nhận một chưởng sau khi phun ra một ngụm máu nữa, hệt như bị Ngũ Chỉ Sơn đè lên người, cho dù cử động thế nào cũng không thể nhấc người dậy nổi, cảm giác như có ngàn cân trên cơ thể.
Tương tự, Hoa Thanh Phong cũng không dậy nổi.
Trong hư không, dường như có một sức mạnh vô hình áp chế bọn họ trên mặt đất.
Nguyên tắc không thể chạm tới trong thế giới.
Đại đạo không thể nhìn rõ.
Nháy mắt, sáu người của Quốc Phái đến trợ giúp Diệp Lâm chỉ còn lại bốn người.
Ánh mắt Diệp Lâm ngưng trọng, ông ta nhìn chằm chằm lão tăng: “Có gì, cứ nhắm vào ông đây, ông như vậy là có ý gì?”
Lão tăng: “Tận mắt chứng kiến đồng đội bên cạnh ông từng người một ngã xuống, ông mới hiểu được thế nào là cách biệt thật sự, tất cả những việc ông làm, tất cả những việc mà Quốc Phái các ông muốn làm chẳng khác nào ruồi bọ, bổn tọa chỉ muốn ông hiểu điều này”.
“Người phong thánh hiển nhiên rất mạnh, nhưng mỗi khi vượt qua một cảnh giới lớn thì vĩnh viễn không thể nào bù đắp được khoảng cách về mặt sức mạnh, cho dù ông mạnh mẽ thế nào, dù người bên ông đông cỡ nào, dưới sức ép tuyệt đối của cảnh giới, thất bại chỉ là vấn đề thời gian”.
“Bổn tọa là người phong vương, ông chẳng qua…chỉ là phong thánh mà thôi!”
“Với đẳng cấp này mà muốn hủy diệt chùa Hàn Sơn, thật là…nằm mơ giữa ban ngày!”
Lời vừa nói ra, lão tăng lại di chuyển!
Ông ta đánh một chưởng vào Đồ Lỗ của Quốc Phái!
Đánh vào cơ thể Lão Ngưu!
Đánh vào cơ thể người tiếp theo!
Một chiêu!
Một chiêu!
Lại một chiêu!
Diệp Lâm…nổi giận rồi!