Đệ Nhất Lang Vương

Chương 590: Không điên sao thành Phật




Vu Kiệt không phải là một kẻ tham sống sợ chết.

Bảo anh trốn đi, giống như một đứa con nít, trông chờ người khác bảo vệ, trong khi biết rõ người mà mình quan tâm đang trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng lại không làm gì được.

Xin lỗi…

Anh không làm được điều đó!

Cũng không muốn làm.

Tại thời khắc này, lưỡi dao sắc bén mang theo sát ý kiên quyết thuộc về Lang Vương.

Vu Kiệt bày ra tư thế chiến đấu, một tay nắm lại thành nắm đấm, tay còn lại nắm chặt dao, dùng thái độ đối địch để đối mặt với thủ lĩnh của tổ chức Đệ Nhất – Mạc Vãn Phong.

Lão Ưng đứng bên cạnh vội tiến lên, kéo Lý Nam ra sau, rồi quay sang nhìn Vu Kiệt với vẻ mặt tràn đầy lo lắng:

“Cậu chủ…”

“Tránh ra!”

Vu Kiệt không cho Lão Ưng có cơ hội khuyên can, anh tức giận quát lên một tiếng.

Hết cách, Lão Ưng đành phải lui ra, không dám lên tiếng nữa.

Anh ta đã dõi theo Vu Kiệt từ lúc cậu ta được ông cụ Lý tìm về, thế nên, anh ta hiểu rất rõ tính tình của cậu chủ nhà họ Lý.

Chỉ cần là chuyện Vu Kiệt quyết định, dù cho phía trước có là núi đao biển lửa, cậu ta cũng quyết san thành bình địa.

Tuy nhiên, phía bên kia, nhóm nhân viên của tổ chức Đệ Nhất đang làm việc lại vô cùng bình tĩnh, dường như chẳng chút để tâm vào việc này.

Sắc mặt Mạc Vãn Phong tối sầm: “Cậu muốn đấu với tôi?”

“Tôi không có ý này, tôi chỉ muốn lên chùa Hàn Sơn, tìm thầy của tôi, nếu như ông muốn nhốt tôi ở đây, thật xin lỗi… tôi sẽ không làm theo!”, Vu Kiệt đáp.

Mạc Vãn Phong híp mắt: “Cậu đang phụ lòng ông Lưu đấy, đây chính là kế hoạch bảo vệ tốt nhất mà ông ấy dành cho cậu!”

Vu Kiệt siết chặt tay: “Dưới suối vàng, nếu có biết, ông Lưu cũng sẽ hiểu cho tôi, muốn tôi trở thành con rùa đen rút đầu, đứng trong vòng bảo vệ của Quốc Phái và tổ chức Đệ Nhất, không bằng bảo tôi đi chết đi…”

“À…”

Mạc Vãn Phong cười mỉa mai: “Thế nhưng nếu cậu đi, thì có thể làm được gì?”

“Tôi không biết!”, Vu Kiệt không biết đáp án.

Anh không biết con đường phía trước sẽ như thế nào.

Hiện tại, anh chỉ biết, chùa Hàn Sơn chính là cái bẫy công khai mà đối phương dành cho mình, bọn họ muốn chơi trò bắt ba ba trong rọ.

Nhưng như thế thì đã sao?

Anh có thể làm gì được chứ?

Hai người quan trọng nhất với anh đang bị vây hãm trong đó, anh không thể không đi.

“Cậu không biết?”

Mạc Vãn Phong bật cười, tiếng cười càng thêm châm chọc: “Đôi khi, kẻ chết thường là những kẻ ngu xuẩn như cậu đấy!”

“Hãy để cho tôi đi!”

Lý Nam nhíu mày: “Ông Mạc…”

“Ông Lý, tôi biết ông muốn nói gì, ông vẫn luôn tin vào con trai mình, cũng tin vào bản lĩnh của cậu ta, nhưng ông phải hiểu một điều, trong võ giới, chênh lệch cảnh giới tuyệt đối có nghĩa là tử vong, hiện tại không giống với lúc trước, cục diện lúc này… nhà họ Lý quyền thế ngất trời của ông không thể khống chế nổi, nếu để cậu ta đi, chắc chắn cậu ta sẽ chết!”

“Thế nên, nhóc con, cậu bảo tôi để cậu đi, thật xin lỗi, tôi không thể đồng ý. Tổ chức Đệ Nhất lấy nhiệm vụ làm chủ, nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ cậu, tôi chỉ có thể làm như vậy, nếu cậu vẫn muốn đi, vậy thì đánh một trận đi, xem xem dao găm của cậu sắc bén, hay nắm đấm của tôi cứng rắn!”

Nói xong, thủ lĩnh của tổ chức Đệ Nhất duỗi tay ra, hướng bàn tay lên trêи, giơ một ngón tay lên, ngoắc Vu Kiệt.

Tổ chức Đệ Nhất là một tổ chức đặc biệt, nhân viên của bọn họ đều không phải người thường, có thể trở thành thủ lĩnh của tổ chức Đệ Nhất, tất nhiên, bản lĩnh của Mạc Vãn Phong phải có điểm hơn người.

Càng không cần phải bàn đến thực lực.

Vẻ mặt Lý Nam trở nên nghiêm túc: “Đủ rồi, tôi tới gặp ông không phải để ông…”

“Không tốt, đã xảy ra chuyện!”

Ngay khi Lý Nam định mở miệng khuyên giải hai người bọn họ, phá tan bầu không khí nặng nề này thì một âm thanh hoảng hốt vang lên giữa không trung.

Âm thanh kia nhanh chóng phá vỡ tình huống hết sức căng thẳng tại đây.

Tất cả mọi người đều bị nó hấp dẫn.

Ánh mắt Lý Nam thoáng thay đổi.

Vu Kiệt vội nhìn về phía phát ra âm thanh.

Mạc Vãn Phong thì lập tức thu hồi nắm đấm: “Nói”.

Một nhân viên lập tức lọc ra hình ảnh kết nối với ba trăm chiếc máy bay không người lái, chỉ vào màn hình đối diện với máy chiếu, nói: “Máy bay không người lái quay được hình ảnh tại Hàn Sơn, dường như chùa Hàn Sơn đã mở ra đại trận hộ sơn, từ trường của cả ngọn núi đã thay đổi trong chớp mắt, số liệu từ hóa cao hơn gấp hai lần so với bình thường!”

Từ trường!

Số liệu từ hóa!

Hai từ ngữ cực kỳ xa lạ trong võ giới vang lên, khiến Vu Kiệt không khỏi sững sờ.

Lý Nam: “Số liệu từ hóa là gì?”

Mạc Vãn Phong híp mắt: “Là một trong những dự án nghiên cứu của tổ chức Đệ Nhất đối với võ giả, xem ra, chùa Hàn Sơn đã đối mặt với sự tấn công dữ dội từ phía Diệp Lâm, ngay cả đại trận hộ sơn cũng mở ra, chẳng lẽ… không muốn nhịn nữa?”

“Thầy của tôi bị sao vậy?”, Vu Kiệt sốt ruột hỏi.

Mạc Vãn Phong: “Không biết, xem thử đi”.

Dứt lời, ông ta liền ra lệnh: “Lập tức điều khiển máy bay không người lái tìm kiếm vị trí Diệp Lâm cho tôi!”

“Rõ!”

Nhận lệnh, những nhân viên phụ trách điều khiển máy bay không người lái tại hiện trường vội vã điều động hơn mười chiếc máy bay tiến lại gần Hàn Sơn.

Đứng từ xa, có thể nhìn rõ hình ảnh thực tế do máy bay quay được trêи màn ảnh.

Vu Kiệt không dời mắt khỏi màn mình, chăm chú quan sát từng hình ảnh thay đổi, không muốn bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.

“Phóng to lên một chút, đó là cái gì?”

“Vâng!”

Bỗng nhiên, Mạc Vãn Phong phát hiện điểm khác thường.

Kế đó, năm chiếc máy bay không người lái tiến thẳng vào khu rừng Hàn Sơn.

Là đường núi.

Thềm đá thẳng tắp đi lên núi.

Ngoài màn ảnh, ngay khi nhìn thấy con đường núi này, tất cả mọi người đều lộ vẻ khϊế͙p͙ sợ.

Mọi người há hốc mồm, trong mắt hiện rõ bốn chữ: không tưởng tượng nổi.

Cứ như những hình ảnh xuất hiện trước mắt vốn không phải việc mà người thường có thể làm được.

Đương nhiên, người nọ… vốn cũng không phải người bình thường.

Mỗi một bậc thềm đều lưu lại dấu chân.

Dấu chân không sâu, độ khoảng 5cm.

Nhưng điểm mấu chốt chính là xung quanh dấu chân kia là những vết nứt, chúng có hình dạng giống như sấm chớp khắc trêи nền trời âm u, năm cạnh đan xen vào nhau, lan ra bốn phía, khiến cho mỗi một bậc thềm đá đều bị… giẫm nát!

Một bước, một bậc thềm.

Một bước, giẫm nát một bậc thềm.

Từng bước từng bước tiến về phía trước, đi lên, giẫm nát nửa ngọn núi.

“Cái này… cái này…”

Năm chiếc máy bay từ từ bay lên, cùng với đó, hình ảnh dấu chân không ngừng xuất hiện trước mắt mọi người trong sảnh.

Có người hít sâu một hơi.

Có người nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu phát ra âm thanh “ọt ọt”, trong không gian yên tĩnh, thứ âm thanh kia càng thêm rõ ràng.

“Thầy…”, tim Vu Kiệt thắt lại, đây là hơi thở của Diệp Lâm.

Dù các vài chục km, cách một màn hình lạnh như băng, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận rất rõ mỗi một dấu chân kia mang theo đại đạo thuộc về Diệp lâm.

Không đợi mọi người lấy lại bình tĩnh sau khi nhìn thấy những dấu chân kia, giọng của một người khác vang lên, mang theo lo lắng hơn xa ngời trước đó, tựa như một quả boom phá vỡ bầu không khí yên lặng.

“Tích tích tích…”, âm thanh cảnh báo phát ra từ một dụng cụ chuyên biệt.

Tần suất cực nhanh, nhanh hơn gấp hai lần so với tốc độ tim đập.

Một nhân viên bị dọa đến mức nhũn cả chân, ngã ngồi ra đất, lưng đụng phải chân bàn.

“Loảng xoảng…”

Ly thủy tinh bày trêи bàn lập tức rơi xuống, vỡ nát.

Nhân viên kia cũng bất chấp tất cả, vội báo cáo: “Thủ lĩnh, không ổn rồi, đã xảy ra chuyện, vừa rồi, dụng cụ kiểm tra thể hiện số liệu từ hóa bên trong chùa Hàn Sơn có sự thay đổi, tăng hơn hai lần so với số liệu vừa rồi, đã sắp tiếp cận số liệu của võ giả phong Thánh tầng sáu”.

“…”, Mạc Vãn Phong.

Vu Kiệt!!!

Cùng lúc đó, trong phật đường của chùa Hàn Sơn.

Chúng tăng trong chùa ngồi thành vòng tròn, hình thành Phật trận.

Lão hòa thượng quần áo rách nát nằm trêи mặt đất, mí mắt có hơi nhúc nhích.

Tiếng tụng kinh của chúng tăng bốn phía chợt ngừng lại.

Lúc này, có người đã ngã xuống, không dậy nổi, cực kỳ mệt mỏi.

Bốn gã Thánh Tử lập tức quỳ trêи mặt đất, chắp tay trước ngực, thái độ vô cùng cung kính.

Lão hòa thượng mở mắt, nhìn trần nhà quen thuộc của Phật đường, ông ta nhếch miệng cười.

“Không điên… sao thành Phật”.

“Là Phật là Ma, miễn là đắc đạo!”

“Phong Vương tầng sáu!”

“Ông Mặc!”

“Tiểu tăng… xin cảm tạ ông!”