“Ông muốn đi đâu?”
“Thăm một vài người, lão già kia, nếu có thể, nhất định phải sống lâu một chút đấy!”
“Mấy chục năm trước, chúng ta đã từng giao hẹn với nhau, một khi đất nước hòa bình, phải sống đến chín mươi tuổi mới được!”
“Trong dãy số, chín là số lớn nhất, chín đứng trêи tất cả, lão già kia, ông phải sống đến chín mươi tuổi đấy!”
“Rốt cuộc ông muốn đi đâu?”
“Không đi đâu cả!”
“Lão già, đừng có lo lắng, có nhớ tôi thì đội cái mũ này đi, ngửi mùi mồ hôi lâu năm của tôi, ăn cơm chắc là đặc sắc lắm, ha ha!”
“Hồ sơ về thằng nhóc Tiểu Kiệt, ông đừng có trách tôi, tôi đã tự chủ trương tung nó ra ngoài, lão già à, ông cứ an tâm dưỡng bệnh, chuyện còn lại cứ để người bạn già này lo liệu, đến lúc phải công khai thân phận của Tiểu Kiệt, tập hồ sơ kia sẽ được đặt ở trước mặt tất cả mọi người”.
“Năm năm trước tôi đã có một quyết định sai lầm, tôi không thể chăm sóc thằng bé thật tốt, đưa nó về cho ông, lúc ở Giang Thành, ông đạp ông đây một đạp ngay tại nhà tôi, tôi vẫn còn nhớ kỹ, tôi cũng không có gì để nói, là ông đây nợ ông!”
“Món nợ này phải trả, tôi nhớ mà, sẽ đền bù thỏa đáng!"
…
Đây là những lời cuối cùng mà Lưu Mặc Sinh đã nói trước khi nhảy xuống sân thượng.
Nợ… phải trả!
Người… cần phải bảo vệ!
Trước khi chết, cần bố trí những gì, đều đã bố trí, là vì cháu của mình, vì cháu trai của người anh em lâu năm, vì lưỡi dao sắc của Tổ quốc đã từng vang danh tại hai giới vùng biên cảnh.
Người… là một sinh mệnh rất kỳ diệu.
Người càng sợ chết, càng không nỡ cho đi bất kỳ thứ gì.
Người không sợ chết, sẽ bằng lòng cho hết toàn bộ.
Năm năm trước, Lưu Mặc Sinh không có can đảm sử dụng tất cả lá bài tẩy của mình, một là bị cơn giận làm mất đi lý trí, hai là cảm thấy chưa đủ.
Nhưng năm năm sau, ông ta đã rất tỉnh táo.
Vì vậy, ông ta điều động tất cả nguồn lực của mình, bố trí một kế hoạch có quy mô lớn, để bù đắp lại những tiếc nuối khi trước.
Quốc Phái và tổ chức Đệ Nhất hợp tác hành động!
Mục đích chỉ có một: bảo vệ Vu Kiệt!
Việc này rất ích kỷ.
Dù là Quốc Phái hay tổ chức Đệ Nhất thì cũng đều là thế lực khổng lồ thần bí nhất trong nước.
Một tổ chức giám sát tất cả các tầng lớp ở thế tục, quản lý các tài liệu mật trong nước, được ví như sát thủ trong bóng tối.
Thế lực còn lại giám thị tất cả các môn phái trong võ giới, ban hành điều luật nhằm quản chế chúng võ giả.
Hai thế lực lớn của thế tục và võ giới liên hợp, việc này đủ để khiến quần hùng nghe tin đã sợ mất mật.
Cảnh tượng mà người thường khó có thể tưởng tượng được, hôm nay, vì sự tồn tại của Vu Kiệt, vì cái chết của một vị lão anh hùng, đã bày ra trước mắt thế nhân.
Ích kỷ thật đấy!
Nhưng lại khiến người ta cảm thấy hâm mộ!
Nhưng lúc này đây, vẻ mặt Vu Kiệt lại chẳng có chút gì là kinh ngạc cùng mừng rõ, có chăng chỉ là cảm giác hối hận cùng áy náy vô hạn.
Nghe được những lời kia, Lý Nam cùng Lão Ưng đứng bên cạnh cũng hoảng hốt không thôi, bọn họ đứng ngơ ngác, nội tâm giằng co hồi lâu, cuối cùng, Lý Nam vỗ vỗ vai Vu Kiệt, ông ấy nhìn Vu Kiệt, nói:
“Lúc trở về, đi thắp cho ông Lưu nén hương!”
Vu Kiệt lặng im không đáp, mắt rưng rưng, nhưng nước mắt mãi vẫn không rơi xuống, cũng không nuốt vào lòng.
Áp lực!
Vô cùng áp lực!
Có cảm giác mới hôm qua đây thôi, ông Lưu vẫn còn bên cạnh, thế mà chớp mắt, người đã không còn.
Dường như tất cả những chuyện bất hạnh đều xảy ra cùng một lúc, chất chồng trong lòng Vu Kiệt.
Bệnh của ông nội!
Thầy Mặc Bạch hôn mê bất tỉnh.
Chùa Hàn Sơn muốn đẩy anh vào chỗ chết.
Bởi vì anh mà Dương Cẩm Tú bị bắt lên núi.
Còn hiện tại, thầy Diệp Lâm đang ở trêи Hàn Sơn, không biết tình hình như thế nào.
“Thầy Diệp Lâm…”
Vu Kiệt ngẩng đầu.
Anh không muốn thầy Diệp Lâm xảy ra chuyện bất trắc. Vu Kiệt lập tức nhìn về phía Mạc Vãn Phong: “Thầy Diệp đang ở đâu?”
Mạc Vãn Phong hít sâu một hơi: “Cậu muốn nói đến Võ Thánh Diệp Lâm?”
“Mau lên, ông ấy ở đâu?”
Vu Kiệt sốt ruột, anh nhíu chặt mày: “Phái người đưa tôi đến chùa Hàn Sơn, hiện tại, ngay lập tức!”
“Cậu xác định?”
Ánh mắt Mạc Vãn Phong lạnh lẽo: “Hiện tại, đối với người của chùa Hàn Sơn, cậu là yêu nghiệt, bọn họ hận không thể giết cậu cho hả dạ, người của Quốc Phái có thể gia nhập hành động lần này, phái người bảo vệ cậu, muốn bảo vệ cậu chu toàn, nhưng nếu cậu đi đến chùa Hàn Sơn, đến khi cường giả phong Thánh của các môn phái lớn trong Giang Hồ Phái đến thì… cậu nghĩ mình còn mạng không?”
“Vậy ông nói xem tôi phải làm thế nào?”
Vu Kiệt siết chặt nắm đấm, giọng anh có chút nôn nóng: “Ông muốn tôi trơ mắt nhìn thầy Diệp một mình chiến đấu với đám người của chùa Hàn Sơn, sau đó bị vây công mà chết à?”
“Ông muốn tôi trơ mắt nhìn người yêu mình bị nhốt trong tháp Trấn Yêu, chịu đựng đau đớn, khổ cực mà đáng lẽ ra cô ấy không phải chịu à?”
“Ông nói người của Quốc Phái bảo vệ tôi, vậy tại sao bọn họ không cứu Dương Cẩm Tú? Cô ấy chỉ là người bình thường, đám hòa thượng chùa Hàn Sơn làm trái điều cấm của võ giới, chẳng lẽ Quốc Phái không nên có hành động gì sao?”
“Cậu tỉnh táo lại cho tôi!”
Vừa dứt lời, Mạc Vãn Phong duỗi tay ra, nắm lấy cổ áo Vu Kiệt, kéo anh đến gần mình.
“Ông Mạc!”
Lý Nam muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng vừa nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Mạc Vãn Phong, ông liền nuốt những lời định nói vào bụng.
Nhà họ Lý có mối quan hệ với tổ chức Đệ Nhất, đây là sự thật mà tất cả các tầng lớp trong thủ đô đều biết.
Nhưng bọn họ lại không biết mối quan hệ đó là gì.
Hiện tại, đáp án chính là đây.
Mối quan hệ đó rất đơn giản…
Lý Nam cùng Mạc Vãn Phong chính là bạn thâm giao.
Không có ai hiểu rõ Mạc Vãn Phong hơn Lý Nam.
Mạc Vãn Phong thở hắt ra, nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt, nhấn mạnh từng chữ: “Nhóc con, cậu tỉnh táo lại cho tôi, xúc động chỉ khiến cậu chết mau hơn thôi, chứ không giữ được mạng của cậu đâu!”
“Cậu cho rằng, với tu vi của cậu hiện tại, chạy lên Hàn Sơn thì có thể giúp được gì?”
“Một võ giả vừa bước vào cảnh giới Hóa Kình như cậu, trong mắt đám người Giang Hồ phái kia, còn không bằng một con kiến, lúc trước, lão tổ nhà họ Mục đã đến Hóa Kình tầng bảy, không phải cũng bị thầy của cậu dùng một cái tát đánh chết à? Hiện tại, cậu lên chùa Hàn Sơn chính là đi chịu chết!”
“Mặc dù sư phụ của cậu mạnh đến mức có thể dùng sức một người ngăn cản tất cả cường giả phong Thánh, vậy thì… cậu đánh thắng những kẻ còn lại không? Tôi nói cho cậu biết, mười lăm năm trước, Tứ Thánh Tử của chùa Hàn Sơn đã bước vào Hóa Kình, không cần cường giả phong Thánh ra tay, chỉ bốn người họ cũng đủ nghiền chết cậu, cậu tin không?”
“Không chiến sao có thể biết được kết quả?”, Vu Kiệt không chút sợ hãi, dao Lang Vương giắt bên hông dường như cảm nhận được cơn giận điên cuồng từ Vu Kiệt, khẽ run lên.
“Tôi mặc xác cậu làm sao biết!”
Mạc Vãn Phong nói một cách ngang ngược: “Cậu nghĩ cái thị trấn này bị cải tạo là để làm gì? Không phải vì cậu sao? Ngay khi cậu rời khỏi thủ đô, đi đến đây, ông đây đã nhận được mệnh lệnh, phải bảo vệ mạng của cậu, tôi không cần biết người của Quốc Phái muốn bảo vệ bằng cách nào, nhưng tôi biết rất rõ, bọn họ không phải là rùa đen rút đầu!”
“Cấm kị của võ giới là do chính bọn họ đề ra, nếu đã biết bạn gái cậu bị nhốt trong tháp Trấn Yêu, bọn họ nhất định sẽ cứu cô ấy ra ngoài, đưa tất cả người của chùa Hàn Sơn ra trước công lý!”
“Tự mình vả vào mặt mình à? Ngại quá, tôi hiểu rất rõ tính tình của thủ lĩnh Quốc Phái, ông ta sẽ không làm như vậy, cho nên, hiện tại, cậu thành thật ở lại đây cho tôi!”
Câu cuối cùng chính là mục đích thật sự của Mạc Vãn Phong.
Vu Kiệt ngẩng đầu, một giây sau, anh đưa tay đặt ngay hông, phút chốc, trêи tay anh đã có thêm một cây dao găm sắc bén. Vu Kiệt lui về sau, lạnh giọng nói:
“Nếu tôi… không đồng ý?”
- ---------------------------