Bước vào bệnh viện, đi xuyên qua hành lang, vào trong thang máy lên tầng.
Suốt trên đường đi, Vu Kiệt vẫn đi sát ngay sau lưng dượng Mục Vực không rời nửa bước.
A…
Giây phút đầu tiên chân anh bước vào bệnh viện, toàn bộ bệnh viện đang bị vây trong trạng thái suy sụp và bất an cơ hồ đều căng thẳng hẳn lên, ai nấy sau khi nhận được tin tức đều lập tức lao đến phòng bệnh ông cụ Lý đang nằm.
Các phòng ban.
Các khoa bệnh.
Các lĩnh vực.
Tất cả chuyên gia đều rời khỏi vị trí.
Bởi vì một lý do…
Thân phận của Vu Kiệt.
Anh là một người đàn ông.
Anh là tôn thái tử duy nhất suốt ba đời nhà họ Lý trên đời này.
Trong võ giới, đệ tử chân truyền của Thánh Y thanh danh hiển hách cũng chính là anh.
Sự trở về của anh, mang theo ánh sáng và hy vọng.
…
Cùng lúc đó, không chỉ bệnh viện Quân khu 4 ở thủ đô, mà cả các gia tộc giàu có tai rác khắp nơi ở thành phố này cũng đều nhận được tin tức giống như vậy.
Vu Kiệt đã trở về.
Dường như cũng không cố tình giấu giếm, thậm chí còn được cố ý lan rộng ra, trong vòng mấy phút ngắn ngủi, mọi thế lực hau háu mong chờ nhà họ Lý lập tức sụp đổ đều có được tin tức này.
Biệt phủ Hiên Viên.
Người nhà Hiên Viên từ lớn tới nhỏ đều mang tang trắng.
Người hầu nam nữ đều quỳ gối trước bàn thờ của Hiên Viên Khánh, trên bàn hương là di ảnh của Hiên Viên Khánh, di thể sau khi hỏa táng trở về bụi tro, cuối cùng được gom vào một lọ sành nhỏ, đặt trên bàn thờ.
Lúc này, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhìn bức ảnh cháu mình, ông lão đã bao năm quản lý nhà Hiên Viên, rốt cuộc cũng không thoát được lưỡi hái tử thần.
Ông cụ Hiên Viên quỵ ngã.
Chỉ một ngày sau khi cháu mình hóa thân tro bụi.
Trước giường bệnh, Hiên Viên Mục – người chính thức tiếp quản nhà Hiên Viên – sắc mặt lạnh lùng, đôi đồng tử sâu thẳm nhuốm màu tang thương, nhìn chằm chằm ra màn mưa sầm sập ngoài cửa sổ.
Cho đến khi viên thư ký bên cạnh báo cáo về tin tức mới nhận được, ông ta mới hơi nhúc nhích mí mắt một chút.
“Tóm lại tin tức là như vậy, gia chủ, tôi xin phép lui trước”.
Thư ký rời đi.
Hiên Viên Mục xoay đầu nhìn về bố mình trên giường.
Đã liên tục bốn ngày, bệnh tình trầm trọng không có dấu hiệu thuyên giảm, nhưng ông cụ Hiên Viên có vẻ vẫn còn nhớ rõ cuộc nói chuyện vào tối muộn bảy ngày trước.
Ông cụ run rẩy giơ đôi tay gầy yếu lên: “Nó… về rồi?”
Hiên Viên Mục siết chặt mắt kính trong tay.
“Rắc!”
Vừa bóp mạnh một cái, mắt kính đã gãy nát.
Những mảnh vỡ mắt kính không còn nhìn ra hình dạng gì.
Tiếng gãy vỡ giòn vang.
Hiên Viên Mục mặt mày đanh lại: “Không chết, số nó quá may mắn, ai mà ngờ 100 triệu USD tiền thưởng hấp dẫn đến thế, kích thích cả hai phe xuất đầu lộ diện, vậy mà không giết được thằng ôn con đó, đáng giận, đáng giận, đáng giận!”
“Vì cái gì mà con cháu nhà họ Lý được ông trời ưu ái, mà con trai tôi lại… chết thảm ngoài đường?”
“Đúng là bất công, bất công, bất công!!!!”
Trong phòng, vọng ra tiếng gào căm phẫn của vị gia chủ mới kế nhiệm nhà Hiên Viên.
Giống như một con thú phát điên, xoáy vào tai khiến người ta không dám nhúc nhích!
Hòa cùng tiếng mưa to gầm rít, không khí trong tòa biệt phủ trở nên nặng nề không chịu nổi.
Ông cụ Hiên Viên nghe thấy, cánh tay khựng giữa không trung, ánh mắt đột nhiên trở nên nhòa đi: “Có lẽ, đúng là ông trời không công bằng!”
Hiên Viên Mục: “Con sẽ không để cho thằng súc sinh đó sống, chỉ cần lão già nhà họ Lý chết, con sẽ phát động tấn công, nhà họ Lý của nó đã chiếm vị trí Long Đầu bao nhiêu năm rồi, cũng đã tới lúc rớt đài, nhường cho người khác”.
Ông cụ Hiên Viên nhắc nhở: “Nhưng con không được quên, bệnh của bố cũng là nhờ cậu ta trị khỏi, nó là đệ tử của Thánh Y, là đệ tử chân truyền đó, sau này chắc chắn sẽ là Đại thánh thủ, nếu con thực sự ra quyết định đó, thì đầu tiên con sẽ là người thất tín, bội bạc, vi phạm thỏa thuận ban đầu với nhà họ Lý.
“Lần này… nó đã trở về, ông già họ Lý kia… vẫn sẽ chết sao?”
Sẽ… sao?
Trong giây lát, Hiên Viên Mục đột nhiên không biết phải nói gì.
Có những câu trả lời mà ông ta không thể chắc chắn được.
Có lẽ là sẽ, cũng có lẽ là không.
“Không sợ! Chỉ là cảm thấy đáng tiếc, từ sau khi nhiệm vụ quốc tế đáng giá 100 triệu USD lan truyền trên diễn đàn, hầu như mọi người đều biết người của hai phe kia muốn giết hắn, nhưng không ngờ, mấy ngàn người kết hợp bao vây tất sát, vậy mà hắn vẫn còn sống trở về!”
“Con gián, là thứ không bao giờ đánh chết được”, Thượng Quan Châu bình luận.
Nhấc một chén trà vào tay, Thượng Quan Phiệt cười ha hả: “Chẳng qua là ruồi nặng thôi, cho dù trở về thì sao, còn làm được cái quái gì?”
“Cạch!”
Ngay lúc đó, viên quản gia vừa đi ra ngoài lại đẩy cửa bước vào trong, sắc mặt căng thẳng.
Ba người đều đảo mắt nhìn qua.
Quản gia: “Không… Không xong rồi… xảy ra chuyện lớn rồi…”
“Vừa nhận được tin từ nước ngoài, có người phát hiện ra, ở khe vực núi Tuyết…”
“Phát hiện…”
Ánh mắt Thượng Quan Bắc lạnh lùng: “Phát hiện cái gì? Nói đi!”
Quản gia nuốt nước bọt: “Phát hiện… thi thể của hai phe, gần 5000 người!”
- ---------------------------