Trong sân của quán ăn, đến khi ngọn đèn đường mờ dần đi cũng không nhìn thấy bóng dáng nào đi vào.
Đã mười giờ rồi.
Trong nháy mắt lại qua mười một giờ.
Trong quá trình chờ đợi, thời gian giống như là tiền bạc, dùng như thế nào cũng không thấy đủ.
Bất giác đồng hồ đã chỉ vào hai giờ sáng.
Tất cả rạp chiếu phim trong thành phố Giang Thanh đều đóng cửa, dù cho muốn xem phim cũng chả ai mở.
Vu Kiệt…vẫn không tới.
Dường như Dương Kiếm đã đoán được điều đó, anh ta đứng dậy yên lặng thở dài, sau đó lái xe rời đi, để lại một mình Dương Cẩm Tú ngơ ngác ngồi đó.
Ngày xưa cô vô cùng thích những bộ cánh xinh đẹp, nhưng giờ phút này cô chỉ cảm thấy như thế rất đần độn vô vị.
Quần áo là để mặc cho người mình thích xem.
Nhưng mà người đó lại không tới...
“Chú…có phải chú...không có chút tình cảm nào với tôi không?”, đôi mắt Dương Cẩm Tú đong đầy nước mắt, cô lấy điện thoại di động ra, tin nhắn kia vẫn chưa có hồi âm.
Cô khóc.
Tiếng khóc thút thít sụt sùi, trong bóng đêm yên lặng lộ ra vẻ thê lương.
Nhưng ở sâu trong lòng lại có một loại sức mạnh vô hình chống đỡ cô. Kiên trì, kiên trì, kiên trì!
“Chú...”
Cô dần bình tĩnh lại, sau đó lau nước mắt, nước mũi. Rồi lại soạn tin nhắn gửi đi.
“Chú, có phải chú không thích xem phim không? Không sao, hay là ngày mai chúng ta đi phố ẩm thực đi! Chú gầy như vậy chắc chắn là chưa từng ăn món nào ngon, tôi dẫn chú đi ăn món ăn bình dân đặc sắc của Giang Thành nhé, chú thấy sao?”
“Chú, có phải chú đã ngủ rồi không? Mùa hè trời có hơi lạnh, nhớ kỹ đừng mở điều hoà lên cao nhé, phải nhớ giăng mùng đó. Ngày mai tôi sẽ ở chỗ cũ chờ chú, chừng nào chú đến thì chú gọi điện thoại cho tôi nhé!”
“Chú, ngủ ngon nha. Tôi chờ chú...”
Vu Kiệt không tới.
Cô cảm thấy là do chú không thích xem phim.
Cô muốn chờ thêm một chút, thử thêm lần nữa.
Cô muốn được yêu, chỉ cần chú ấy bằng lòng thì dẫu cho trả giá đắt thế nào Dương Cẩm Tú cũng sẽ không tiếc.
Trong trang viên nhà họ Đổng có một căn biệt thự, trong đêm khuya, ông cụ nhà họ Đổng vẫn còn chưa yên giấc.
Ông ngồi trên ghế bành ở phòng lớn, gương mặt căng thẳng, hô hấp nặng nề, còn trên tay thì đang cầm chặt một bức chân dung.
Trước người có một nhóm thành viên quan trọng trong tập đoàn nhà họ Đổng đang quỳ xuống.
"Cụ ông, thật sự là chỉ thị từ nhà họ Lý sao?", một người đàn ông trung niên nghiêm túc hỏi.
"Đúng, lần này nhà họ Lý... đã hành động thật rồi, cậu chủ đích tôn đang ở thành phố Giang Thành. Truyền lệnh, điều động tất cả nhân viên đi điều tra cả thành phố Giang Thành, nhất định phải tìm được cậu chủ đích tôn này cho tôi. Tình bạn nhà họ Lý đối với nhà họ Đổng chúng ta... rất quan trọng".
"Vâng, nhưng ngày mai là sinh nhật của ông, lại là ngày quan trọng của cậu chủ. Nếu ngày mai phái mọi người ra ngoài tìm, lỡ như xảy ra rắc rối gì thì phải làm sao đây?", người đàn ông trung niên lại hỏi.
"Không cần lo cho tôi, tiền đồ nhà họ Đổng có thể huy hoàng hay không đều dựa vào lúc này đây, không cho phép xuất hiện bất cứ tổn thất nào, tìm cho tôi!"
"Vâng".
Vừa dứt lời thì vô số tinh anh trong trang viên nhà họ Đổng điều khiển xe rời đi, bọn họ vận dụng lực lượng của mình bắt đầu tiến hành tìm kiếm phạm vi lớn.
Ngay lúc đó, ba gia tộc lớn khác ở thành phố Giang Thành cũng đều nhận được chỉ thị giống vậy. Không bất ngờ gì cả, sau mấy phút nhận được chỉ thị thì từng nhóm người từ các địa điểm khác nhau đã bắt đầu triển khai tìm kiếm diện rộng ở thành phố Giang Thành.
Không ai có thể từ chối tình bạn với nhà họ Lý cả, thứ đó chính là tượng trưng cho quyền lực, tiền tài và danh vọng.
Trước kia có một ông cụ địa vị cực cao trong thủ đô đã nói, người có thể nhận được sự nâng đỡ của nhà họ Lý, thì dù cho ngu xuẩn tới cỡ nào, không có bối cảnh ra sao hay tầm thường hết mức, thì sau ba năm cũng sẽ trở thành ông lớn thống lĩnh một phương.
Câu nói này chứa số sức nặng...cực lớn!
Lúc này cậu chủ đích tôn chỉ trong một đêm đã được bốn gia tộc lớn truy tìm là Vu Kiệt cũng đang đi xe về nhà.
Thời gian đi và về từ thành phố đến thị trấn mất gần hai mươi bốn giờ.
Sau khi dập đầu với bố mẹ nuôi, quét xong mộ một lượt thì Vu Kiệt ngồi bệt xuống thảm cỏ, ngồi tự nói một mình rất lâu.
Thẳng đến sáng ngày hôm sau anh mới rời đi.
Anh tắm rửa một cái rồi đổi một bộ đồ ngủ, cơ thể rất mệt mỏi, trong lòng cũng tràn đầy bối rối. Anh nằm trên giường, cắm điện thoại vào ổ điện, mơ mơ màng màng mở Wechat.
“Anh… anh còn chưa tỉnh sao? Em quét dọn phần mộ cho bố mẹ rồi, cuộc sống trong thôn trôi qua rất yên ổn. Có rất nhiều người trong thôn rời đi, Nhị Cẩu Tử, Tiểu Vương Bát, Hầu Tử đều đi nơi khác làm công rồi, chỉ còn một vài ông bà vẫn còn trong thôn trồng trọt thôi!"
“Cô bé béo sát vách nhà chúng ta trong thôn ấy, anh có nhớ không? Hôm qua lúc em về thấy cô ấy gầy quá, còn nói nếu em sống trong thành phố không vui thì trở về sống với cô ấy. Em từ chối rồi, ha ha!”
“Anh, em quay về đã lâu nhưng dường như hai ta không nói chuyện nhiều với nhau, cũng chưa làm được chầu rượu nào. Hay là anh tìm lúc nào đó lén trốn chị dâu đi uống cùng em đi?”
“...”
Gửi xong những tin nhắn thì Vu Kiệt để điện thoại di động xuống.
Những tin nhắn gửi vào buổi tối ngày hôm trước vẫn chưa thấy Vu Sơn trả lời.
Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cũng không bắt máy.
Có lẽ là anh và chị dâu cãi nhau rồi!
Trong lòng của anh bắt đầu bất an, chẳng lẽ thật sự là do chân Mạnh Như bị cắt nên mới cãi nhau sao?
Nhưng anh làm vậy là đúng lý mà, người nọ say rượu làm xằng làm bậy, động tay động chân với Dương Cẩm Tú, sau đó không chỉ không xin lỗi, mà ngược lại còn làm tệ hơn, còn gọi người xử lý anh nữa. Loại cậu ấm ăn chơi không nói đạo lý như vậy dù chết một trăm lần cũng không đủ.
Nghĩ đến đây thì trong đầu Vu Kiệt hiện lên bóng dáng Dương Cẩm Tú.
Lúc anh nghĩ đến Dương Cẩm Tú thì cũng bất giác mỉm cười.
Anh không biết vì sao lúc nghĩ đến cô bé kia trong lòng lại đập rộn rã đến vậy.
Hai người cũng mới gặp nhau vài lần, mà anh chỉ xuất phát từ sự chính trực của quân nhân nên mới cứu Dương Cẩm Tú mấy lần mà thôi.
Anh không hy vọng xa vời rằng Dương Cẩm Tú sẽ báo đáp anh.
Càng không nghĩ tới Dương Cẩm Tú vì lo lắng cho an nguy của anh mà tất bật đi tới cục cảnh sát tới tìm người cứu anh. Anh cũng không ngờ rằng cô chỉ muốn anh vui vẻ mà mặc trang phục chú gấu cực kỳ đáng yêu rồi tạo dáng kỳ quái trong cái nắng gắt mùa hè.
Tất cả mọi chuyện đều là vì anh đã cứu cô sao?
Vu Kiệt chưa từng yêu, nhưng cũng không phải người ngu, anh có thể cảm nhận được tấm lòng của Dương Cẩm Tú...
Chỉ là...
Nghĩ một lúc thì Vu Kiệt cảm thấy quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.
Lúc anh ngủ say thì điện thoại lại có mấy tin nhắn gửi tới.
Điện thoại rung lên vài tiếng, nhưng không phát ra âm thanh ồn ào.
“Chú, chú dậy chưa? Tôi rời giường rồi, đang ở quán ăn chờ chú nè. Hôm nay, chú có… tới không?”
"Tôi đã tìm ra chỗ ăn rồi, chỗ đó thật sự có rất nhiều rất nhiều món ăn ngon đấy. Chú, hôm nay tôi mời chú!"
“Chú, hôm qua chú có việc nhỉ… hôm nay chú có thể đừng lỡ hẹn được không, tôi… tôi thật sự muốn… ôi chú, chú không được để tôi leo cây nữa đâu đấy, không trả lời tin nhắn của tôi cũng được, nhưng chú nhất định phải đến đó!”
“Chú… tôi chờ chú...”
Dương Cẩm Tú đầy chờ mong gửi tin nhắn.
Nào ngờ trong thế giới Vu Kiệt, anh vốn không có thói quen chủ động mở xem tin nhắn.
Bởi vì... anh chỉ để chuông thông báo Wechat thôi...
- ---------------------------