Đệ Nhất Lang Vương

Chương 512: Bốn vị hòa thượng




Mọi người chỉ biết đi mai phục nhưng cơ bản không biết vị trí cuối cùng của Vu Kiệt.

Mà lúc này, ngoài hai giới lính đánh thuê và sát thủ phái người đi, Huyết Cương Bắc Băng cách xa Tuyết trại cũng nhận được những tin tức đầu tiên, phái không ít người tiến về khu rừng nguyên sinh với ý đồ ngay khi Vu Kiệt rời khỏi khu rừng liền chặt đầu ngay lập tức.

Sao với giới lính đánh thuê và giới sát thủ, nhánh Hồng Đường ở khu vực 2 của Huyết Cương Bắc Băng chắc chắn có được nhiều tin tức hơn.

Tuổi chỉ 25 đã đạt tới cảnh giới tầng 1 Tông sư hóa kình.

Chỉ với võ công này cũng đủ khiến Hồng Đường vang danh phía bắc Lập Kiên phải dùng trăm phần trăm sức lực để đối phó.

Bởi vì...

Là người trong võ giới, bất kì ai cũng đều hiểu rõ, 25 tuổi đạt tới cảnh giới hóa kình có ý nghĩa thế nào.

Nghĩa là...

Năng lực của kẻ đó đủ để phong thánh, thậm chí là...phong vương!

....

...

Bây giờ.

Sáng sớm, những đám mây đen kịt bao phủ khắp Ninh Thành, bầu trời u ám, mưa rơi mù mịt. Người ở cổng thứ nhất của bệnh viện vẫn đông nghẹt như vậy, trong chiếc xe đỗ bên vỉa hè trước cổng bệnh viện vẫn là bốn vị hòa thượng.

Thực ra, đêm qua sau khi đến đây bọn họ chưa từng xuống xe, thậm chí một giọt nước cũng không đụng tới, ánh mắt họ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tòa nhà khu nội trú bệnh viện.

Trong mắt mỗi người đều vô cùng kiên quyết.

Hệt như thánh nhân diệt yêu trừ ma trong phim truyền hình.

Khi mưa dần trở nên nặng hạt, xe bên đường bắt đầu ít đi, người ra vào bệnh viện cũng trở nên thưa thớt thì một người đàn ông mặc vest đen bước vào trong xe, ngồi xuống vị trí ghế lái.

Không mở miệng.

Không nói chuyện.

Cũng không đóng cửa xe.

Vô số nhân viên mặc đồng phục dùng tốc độ nhanh nhất đột ngột xông vào bệnh viện.

Ngăn tất cả những người muốn vào bệnh viện lại bên ngoài.



Hành động này nhận được cái gật đầu của một nhân vật tầm cỡ có không ít quan hệ với chùa Hàn Sơn, cho nên điện thoại vừa được gọi xuống, tốc độ thực hiện càng nhanh hơn.

Không một bác sĩ nào dám lên tiếng với hành động này, ngay cả suy nghĩ ngăn chặn cũng không dám có.

Không dám.

Cũng không thể.

Thậm chí còn sợ hãi.

Là nhân vật tai to mặt bự nào ghé thăm?

Hay là kẻ nào...trà trộn vào bệnh viện.

Ai mà biết được.

Mà viện trưởng nên xuất hiện vào lúc này lại như bị bắt cóc, mất tích không một chút tin tức.

Bốn hòa thượng ngồi trong xe nhìn thấy cảnh này thoạt đầu có chút kinh ngạc, cảm thán cái gọi là quyền lực trong thế tục vậy mà lại bá đạo đến thế.

Nhưng rất nhanh họ đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, bởi vì trong mắt bọn họ, chỉ cần phong thánh thành phật, tất cả âm mưu quyền lực đứng trước sức mạnh tuyệt đối chẳng qua cũng chỉ là một câu chuyện cười vui tai mà thôi.

Bọn họ có pháp hiệu của riêng mình.

Từ cao đến thấp.

Tuệ Tứ.

Tuệ Đại.

Tuệ Giai.

Tuệ Không!

Tứ Đại Giai Không!

Đại sư huynh Tuệ Tứ nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái: “Sắp xếp xong rồi?”

Người đàn ông gật đầu: “Đại nhân ra tay phải nhanh chút, tốt nhất đừng gây ra những hoang mang không nên có, tôi cơ bản đã điều tra hết rồi, tên ác ôn giết thiên tài nhà họ Mục trong sân nhà họ Lâm hôm qua dùng cách thức cực kì tàn nhẫn đạp vỡ sọ thiên tài nhà họ Mục”.

“Ngay cả lão tổ Tông sư Nam Quyền nhà họ Mục cũng vì trận chiến này mà bị ép về trời, theo nguồn tin đáng tin cậy thì tên yêu nghiệt này đã rời khỏi đất nước đi đến Tuyết Trại”.

Người đàn ông kể tường tận tất cả những việc xảy qua từ hôm qua đến giờ cho bốn hòa thượng nghe.



Tuệ Tứ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Xem ra lời tiên tri của phật tổ thành sự thật rồi”.

Tuệ Đại: “25 năm trước, thiên tài nhà họ Mục kia cũng được xem là đối thủ có chút thực lực, năng lực không tính là thấp, có thể đỡ được một quyền của tôi, một chưởng của đại ca, một cước của tam đệ và một phật chú của tứ đệ, lại trở về bế quan 15 năm, thực lực chắn không quá kém, nhưng lại bị tên ác ôn đó một cước đạp vỡ sọ...”

Giọng điệu hơi kinh ngạc, nhưng trong ánh mắt vẫn không giấu được sự khinh bỉ.

Thân là lão nhị trong Tứ Thánh Tử nơi cửa phật, năng lực của hắn ta từ khi sinh ra đã được mệnh danh là thiên tài.

So với thông tin thiên tài nhà họ Mục bị đạp vỡ sọ, hắn ta ngược lại càng tò mò hơn về chi tiết trận đấu.

Vì thế, hắn ta hỏi: “Đấu khoảng bao nhiêu chiêu?”

Người đàn ông nheo mắt, hít sâu một hơi: “Hai chiêu”.

“...”

Ngay lập tức, bầu không khí trong xe lắng xuống.

Hai chiêu.

Chỉ hai chiêu!

Nếu bây giờ hắn ta đấu tay đôi với thiên tài nhà họ Mục kia, trong vòng hai chiêu...liệu có thể đạp thiên tài nhà họ Mục dưới chân, thậm chí là đạp vỡ sọ giống vậy không?”

Không biết.

Tuệ Đại suy nghĩ, cảm thấy bản thân không thể tính toán được khả năng này.

Ai biết được tên yêu nghiệt có thể mang lại tai họa trong miệng phật tổ đó rốt cuộc có bao nhiêu sức mạnh.

Nhưng...

Nếu đã đến đây, không phải là phải làm việc này sao?

Nhìn thấy bầu không khí trầm lắng này, Tuệ Giai mở cửa xe, lấy chiếc ô bên cạnh che trên đỉnh đầu đi vào trong bệnh viện.

Nhìn thấy bộ dạng của cô ta, Dương Cẩm Tú nhíu màu, nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Lệ Lệ, phấn chấn lên”.

Triệu Lệ Lệ cười khẩy: “Phấn chấn?”

“Ầm!”

Cùng lúc này, cửa phòng bị đạp ra!