Đệ Nhất Lang Vương

Chương 497: Khi nào con mới trở về




Chuyện nên đến cuối cùng cũng đã đến.

Sau một khoảng thời gian chống chọi với bệnh tật, người hiện đang nằm ở Bệnh viện Quân Khu 4 tại thủ đô, Thái Sơn của nhà họ Lý, được biết đến là một trong ba ông lớn, cuối cùng cũng sụp đổ.

Đời người là một chuyến đi.

Có người đi được rất xa.

Có người thì vừa đi được nửa đường đã ngã xuống, không phải vì thể lực kém, cũng không phải vì bất kỳ lý do bên ngoài nào, mà là vì đã nhìn thấy phong cảnh hấp dẫn mình nên tự nhiên dừng bước…

Cứ nhìn mãi, nhìn mãi…

Nhìn về phía mặt trời sắp lặn, nhìn bóng dáng ngựa hoang đang phi trên thảo nguyên.

Nhìn về phía sảnh lớn của nhà họ Lý ở thủ đô, đứa trẻ từng vung dao trong chuồng ngựa mong muốn đền ơn tổ quốc, khắp người toàn vết thương nhưng vẫn kiên cường đứng dậy.

Nhìn thấy người ở trong sảnh càng ngày càng đông, càng ngày càng tiến bộ, người trong nhà càng nhiều thì gia tộc càng hưng thịnh, vợ con có cuộc sống êm ấm, tương lai cũng ngày càng tươi sáng.

Nhưng thời gian…thực sự không tha một ai.

Dồn dập tựa cơn sóng lớn, sau khi phồn hoa tan hết, nhìn thấu tang thương, tận sâu trong đáy lòng chỉ còn chờ đợi thời khắc cuối cùng…

Nhìn xem.

Nhìn xem.

Thấy rồi…

Sau khi Vu Kiệt biết được tin tức, liền điều động hết tất cả thế lực của nhà họ Lý để phái máy bay riêng bay từ Thiên Thành đến thủ đô.

Nửa tiếng sau, bầu trời lại trở nên u ám vô cùng.

Máu trên sàn đấu võ trong sảnh lớn nhà họ Lâm đã bị mưa cuốn trôi sạch sẽ.

Những người nổi tiếng trong tầng lớp thượng lưu bị trận chiến hôm nay làm cho kinh hãi, lần lượt giải tán, kể từ đó trong lòng lại có thêm một cái tên nữa.

Cậu chủ nhà họ Lý, Vu Kiệt - Tông sư Hóa Kình!

Không thể chọc được.

Về phần ông cụ nhà họ Lâm, sau khi nghe được những tin tức đó từ Trịnh Long, ông ta đã vô cùng kinh hoảng, sao đó ông ta vội vàng đi tìm Vu Kiệt nói vài lời, muốn hỏi vài chuyện cho rõ ràng, không ngờ vừa cất bước thì tin tức do ông cụ Lý đặc biệt chuyển đến chỗ ông ta đã đến rồi!

Trễ tận ba ngày.

Đây cũng là do ông cụ Lý cố ý làm vậy, trễ ba ngày.

Sau khi biết tin thân phận của Vu Kiệt đã bị bại lộ, ngoài thân phận là Lang Vương Hoa Hạ, anh cũng là cậu chủ của nhà họ Lý, số phận dường như đã được sắp đặt sẵn, khiến ông cụ Lâm không biết nên nói gì.

Nhưng rất nhanh sau đó ông ta đã bình tĩnh lại, ông cụ bảo người chuyển lời đến rất rõ ràng, tuyệt đối không ai được giẫm đạp tôn nghiêm của luật pháp ở trên mảnh đất Thiên Thành này.

Cho nên ông ta đã làm một chuyện.

“Bố…”

Lâm Chính Nguyên vội vã chạy đến.

Mắt Lâm Mạc Sơn híp lại: “Ra tay đi!”

“Ra tay?”, Lâm Chính Nguyên ngây người: “Ý của bố là…”

Lâm Mạc Sơn: “Dùng tất cả thế lực của nhà họ Lâm chống lại nhà họ Mục!”

“Trong vòng ba ngày, tôi muốn nhà họ Mục phải cút khỏi Thiên Thành”.

“Để mọi người đều có thể thấy, nhà họ Lâm chúng ta có phải là mặt trời sắp lặn, thật sự vô dụng hay không”.



Từng là cảnh vệ luôn bên cạnh vị ông chủ đó!

Ông ta muốn làm chút chuyện để bù đắp lại những chuyện hồ đồ mà bản thân đã phạm phải trong những năm nay.

Ông ta cần phải cho mọi người một lời giải thích.

Mà lúc này, ngay khi biết tin ông cụ Lý đang cận kề cái chết, Diệp Lâm và Mặc Bạch cũng vội vàng đến thủ đô.

Nếu như đổi lại là trước đây thì có lẽ bọn họ sẽ không thèm quan tâm, nhưng bây giờ không giống nữa rồi, ông nội ruột của đệ tử chân truyền, bọn họ nhất định phải đi.

Rất nhanh, Vu Kiệt đã lên máy bay riêng và bay đến thủ đô, trên đường đi mưa như trút nước, bầu trời đen kịt đến nỗi khiến tâm trạng người ta bị kiềm chế.

Anh im lặng không nói, không phải là vì trận chiến mưa máu gió tanh khi nãy, mà là vì ông cụ Lý, ông nội của anh.

Không hề gặp nhau nhiều.

Nhưng Vu Kiệt lại có thể cảm nhận được sự đãi ngộ cao nhất của người ông nội một đời anh hùng này, vô cùng quan tâm đến anh.

Con người ấy mà.

Thực ra mục đích cả đời này đó chính là gia đình viên mãn, hạnh phúc và vui vẻ.

Một năm trước khi nhập ngũ, tận mắt chứng kiến cha mẹ nuôi của mình ra đi, Vu Kiệt đã từng nghĩ trên đời này bản thân sẽ không bao giờ gặp được một người trưởng bối nào quan tâm, chăm sóc anh như vậy nữa.

Nhưng sau này nhờ có sự xuất hiện của ông nội, khiến anh đã thay đổi suy nghĩ.

Anh có.

Anh có một người bố luôn đợi anh hai mươi lăm năm nay.

Anh có hai người bác thế lực ngất trời nhưng lại vô cùng hiền từ.

Anh còn có hai người cô, một cô em họ.

Còn có một người…ông nội!

Một người ở những năm cuối đời vẫn nguyện ý vì anh mà liều lĩnh làm tất cả.

Người ông đã một thân một mình dẫn theo Mật Điệp Tư của nhà họ Lý đến Ninh Thành, chỉ vì tìm anh.

Ông vốn rất hiếm khi thể hiện sự sắc bén của mình, nhưng vì muốn lên tiếng bênh vực anh, mà lại một mình đi đến nhà họ Lâm, chỉ với một câu nói, khiến nhà họ Lâm phải giải tán ngay trong đêm, rời khỏi thủ đô.

Ông còn tận tay giao hết tất cả quyền lực chỉ huy Mật Điệp Tư cho anh.

Quá nhiều.

Cho dù không cần điều tra, Vu Kiệt cũng có thể đoán được mỗi một chuyện mà bản thân trải qua đều có sự giúp đỡ của ông cụ Lý.

Có lúc anh còn ngây thơ nghĩ rằng, đợi đến lúc anh kết hôn xong, ông nội vẫn có thể sống đến lúc con của anh ra đời, hưởng thụ niềm vui của gia đình.

Nhưng tất cả…

Đều đến quá bất ngờ.

Máy bay cất cánh, từng cơn mưa xối xả ập đến bên cửa sổ.

Vu Kiệt một mình ngồi trong góc khuất, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài của sổ.

Khóe mắt anh bắt đầu ngấn lệ.

“Ông nội…”

Vu Kiệt siết chặt nắm đấm: “Ông sẽ không sao đâu”.

“Đợi cháu đến tìm ông”.

“Cháu nhất định sẽ cứu được ông”.

“Cho dù tất cả tu vi đều tan thành mây khói, cháu cũng phải…kéo ông từ tay thần chết trở về”.

Lý Nam: “Cám ơn”.

“Nhớ kỹ!”

“Bất kể bằng giá nào cũng phải cứu sống được ông cụ, ít nhất…ít nhất cũng phải gắng gượng đến lúc…Tiểu Kiệt trở về!”

“Cho dù có phải lấy hết máu trên người tôi để truyền cho ông cụ cũng được, nghe thấy không?”

“Vâng…vâng…”, viện trưởng gật đầu liên tục, lập tức chạy vào phòng phẫu thuật truyền tin.

Nói xong, đôi mắt của Lý Nam lộ rõ vẻ mệt mỏi, bầu không khí trầm mặc chỉ còn lại sự chờ đợi căng thẳng.

Ông ấy nhìn ra bầu trời bên ngoài.

“Tiểu Kiệt!”

“Con nhận được tin tức chưa?”

“Lúc nào thì con mới…trở về!”



- ---------------------------