Kiếm tẩu thiên phong (*).
(*) Thành ngữ, ý chỉ những việc không theo lẽ thường.
Khi trong lòng một người chồng chất quá nhiều thù hận, đến một mức độ không còn chịu đựng nổi nữa, họ sẽ dấn thân vào con đường hoàn toàn khác với mọi người.
Có lẽ hơi khác một chút với ý nghĩa của câu thành ngữ này.
Nhưng trong một số trường hợp, với một số người, có thể lý giải một cách rõ ràng hơn.
Hiện tại, cách làm của Mục Phong chính là “kiếm nhập thiên phong”.
Dù bạn không cách nào hủy hoại thứ mà bạn căm ghét, nhưng vẫn muốn liều mạng, trả giá tất cả để hủy hoại nó.
Thù này đã kết.
Không cách nào hóa giải được.
Chỉ có thể nhân lúc kẻ đó còn chưa trưởng thành, xóa bỏ hắn từ trong trứng nước.
Một tiếng rống lấy sàn đấu võ làm trung tâm, bốn phía cuồng phong gào thét, cả một vùng trời sấm rền không dứt, rít gào mà đến.
Mọi người đều bị tiếng rống này làm kinh sợ, tất cả đồng loạt hướng về phía nhà họ Mục. Lúc này đây, dường như toàn bộ những người có mặt tại Thiên Thành đều nghe được tiếng rống này.
Tiếng rống của võ giả có thể truyền xa đến ngàn dặm.
“Sử tử Hà Đông rống” cũng là như vậy.
“Lão tổ nhà họ Mục?”
Là lão tổ nhà họ Mục.
Tại cổ võ giới, tiêu chuẩn xếp hạng gia tộc được quyết định bởi tu vi của cường giả mạnh nhất trong tộc.
Ám Kình đứng thứ ba.
Hóa Kình đứng thứ hai.
Thánh Kình đứng đầu.
Mà nhà họ Mục, với tư cách là gia tộc đứng đầu trong các gia tộc hạng hai, lão tổ nhà họ Mục hiện đã 70 tuổi, tu vi đã vượt qua Hóa Kình tầng năm.
“Gia chủ nhà họ Mục muốn mời lão tổ nhà họ Mục đến giết Vu Kiệt ư?”
“Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, ắt lưu lại đại họa”.
“Tên họ Lý này sợ là hôm nay phải bỏ mạng tại đây rồi!”
“…”
Thoáng chốc, toàn trường vang lên âm thanh nghị luận sôi nổi.
Thượng Quan Bắc vốn định rời đi, nhưng khi nghe thấy vậy, hắn ta khẽ híp mắt, vội ngồi trở lại, chờ xem kết cục của Vu Kiệt.
Phải biết sau khi võ giả đột phá Ám Kình, tiến vào Hóa Kình, trở thành tông sư, thì mỗi một tầng, chênh lệch không khác gì cách một lạch trời. Chưa kể, ở cảnh giới Hóa Kình, mỗi một tầng đều có sự tăng cấp, cho nên thực lực của tông sư cũng ngày càng mạnh hơn.
Đứng trước sảnh, ánh mắt ông cụ Lâm lạnh lùng, “hừ” một tiếng.
“Đường đường là nhà họ Mục, vậy mà lại khinh người quá đáng. Mang điện thoại đến đây!”
Quản gia đứng bên cạnh vội lấy điện thoại vệ tinh chuyên dụng từ trong túi áo ra đưa cho Lâm Mạc Sơn.
“Ông chủ, ông… ông định điều động quân… đội ư?”
“Nhưng hiện tại ông chủ đã về hưu nhiều năm, nếu lúc này, vận dụng tư quyền để điều động quân đội, một khi cấp trên ở thủ đô hỏi tội, chỉ sợ là ông chủ sẽ…”
“Câm miệng!”
Lâm Mạc Sơn nổi giận, quát to: “Năm năm trước, toàn bộ thủ đô đều nợ đứa nhỏ này một lời xin lỗi. Hiện tại, cho dù bước nửa chân vào quan tài, chỉ còn lại một hơi để liều mạng, dù cho cả đời mang tiếng xấu, tôi cũng không thể để anh hùng Lang Nha bị người khi dễ!”
“Nhà họ Mục có lão tổ, đằng sau Vu Kiệt cũng có người!”
“Đưa cho tôi!”
Không một chút do dự, Lâm Mạc Sơn giật mạnh điện thoại trong tay quản gia.
Thế nhưng…
Khi ông ta chuẩn bị gọi điện thì một giọng nói truyền đến từ hướng nhà họ Mục.
Âm thanh vang dội, chấn nhiếp bốn phương.
Âm thanh kia mang theo thái độ ngạo nghễ, quân lâm thiên hạ, đáp lại tiếng rống của Mục Phong.
Tựa như sấm nổ bên tai Mục Phong.
Ngay sau đó, Mục Phong đứng trên sàn đấu đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, té ngửa ra đất.
Chỉ là một tiếng đáp lại, đã có thể khiến cho một cường giả Ám Kình tầng năm hộc máu ngay tại chỗ.
Theo hướng phát ra âm thanh, mọi người quay đầu nhìn về phía căn nhà gỗ nhỏ của nhà họ Mục thì…
… thấy một ông già đội mũ rộng vành đang ngửa lên trời nói.
“Cút qua một bên!”
“Lão tổ nhà ông, ông xem thử…”
“… lão ta có dám nhúc nhích hay không?”
…
…
Không dám nhúc nhích!
Sao dám nhúc nhích được chứ?
Hai cường giả Thánh Kình đích thân đến nhà thờ tổ của nhà họ Mục, dù cho hôm nay, tất cả cường giả Hóa Kình của ba mươi sáu thành xung quanh Thiên Thành có tập hợp lại, thì cũng không dám hó hé nửa lời.
Trong nhà thờ tổ của họ Mục, một ông lão đang ngồi trên quạt hương bồ, quần áo trên người ông ta có hơi cũ nát, khí chất toàn thân tĩnh như hạt bụi, cứ như có thể duy trì tư thế như vậy suốt 50 năm.
Ông ta đã nghe thấy âm thành cầu xin của con cháu.
Nhưng nghe được thì thế nào?
Con cháu gây nghiệt, người làm lão tổ tông như ông ta ra tay thì còn thể thống gì nữa?
Đương nhiên, với tư cách là người tận mắt chứng kiến nhà họ Mục phát triển đến ngày hôm nay, bồi dưỡng một thiên tài nối tiếp một thiên tài, khi biết được hai thiên tài nhà mình, một thì bị phế bỏ tu vi, người còn lại thì bỏ mạng trên sàn đấu võ, hỏi sao lòng ông ta không tức giận?
Nếu đổi lại là lúc trước, ông ta sẽ không chút nghĩ ngợi, lập tức ra tay, giết chết tên nhóc kia trong bóng tối.
Nhưng…
… hiện tại không được.
Bên ngoài nhà thờ tổ, trước nhà gỗ, hai ông lão một cao một gầy kia khiến ông ta có cảm giác nguy hiểm, làm sống dậy cảm giác sợ hãi vẫn luôn chôn sâu tận đáy lòng ông ta suốt hai mươi năm, giăng kín tim ông ta.
Đó là hai vị Thánh Nhân của Quốc Phái, mười năm nhập Ám, mười năm nhập Hóa, năm năm lắng đọng, một ngày nọ dẫn lôi nhập thể, đột phá cảnh giới, phong Thánh, hai mươi năm ngộ ra Y Võ Thiên Địa đại đạo.
Nhúc nhích thế nào?
Ai dám nhúc nhích?
Nhúc nhích?
Phải làm sao bây giờ?
Ngay khi Diệp Lâm hướng lên trời rống xong câu này, lão tổ nhà họ Mục tự biết bản thân không cách nào giả vờ câm điếc được nữa.
Ông ta thở dài, loạng choạng đứng dậy từ quạt hương bồ.
Bước đến cửa, vẻ mặt ông ta có hơi bi thương.
Ánh mắt mang theo vẻ khiếp đảm.
Mày nhíu lại, tỏ vẻ bất đắc dĩ, càng thuyết minh rõ một từ, đó chính là…
Nghiệp chướng!
Ông ta ngẩng đầu, nhìn về phía Y Thánh Mặc Bạch trông nho nhã hơn Diệp Lâm rất nhiều. . Hãy tìm đọc trang chính ở [ T R U M t r u y e n . N ET ]
“Ông Mặc!”
Ông ta cúi đầu chào.
Mặc Bạch đáp: “Đừng khách sáo!”
“Ông Diệp!”
Ông ta quay sang nhìn Diệp Lâm: “Ông Diệp!”
Giọng điệu Diệp Lâm không mấy gì tốt: “Đi chết đi!”
“…”, Mặc Bạch.
Chẳng hai ngờ đâu bên vừa gặp nhau, mới nói được năm câu, đã nói thẳng ra mục đích.
Thật là xấu hổ mà!
Thật là khiến người ta khó có thể phản bác!
Thật… không dám xem nhẹ!
Nghe sơ qua có chút thô bạo, cũng có hơi ngang ngược.
Nghĩ lại, đây mới là thật sự là bản chất của võ học, thẳng thắng, đơn thuần.
“Ông Mặc, việc này…”, lão tổ nhà họ Mục nuốt một ngụm nước bọt, còn muốn cầu một con đường sống.
Không đợi ông ta nói hết lời, Măc Bạch đã dùng giọng điệu tương đối khách sáo nói với ông ta:
“Ông Mục à…”
“Xin ông…”
“Đi chết đi!”
“Tự giác một chút!”
…
- ---------------------------