Một tiếng quát!
Lý Đại Năng túm lấy cổ áo hắn ta, dùng lực ném xuống đất.
“Bịch!”
Đối mặt với Lý Đại Năng cao to vạm vỡ, Trần Dung không còn chút sức chống trả ngã trên mặt đất sau đó lăn tròn mấy mét, khó khăn lắm hắn ta mới kịp phản ứng lại, vừa muốn đứng lên chạy trốn đã bị Lý Đại Năng như ngọn núi Thái Sơn cao lớn đè lên ngực.
“Bốp”.
Lấy hết sức giáng một bạt tai xuống gã con cháu giàu sang quyền quý tự cho mình đức cao vọng trọng, nghĩ rằng có thể một tay che trời, hô mưa gọi gió chỉ bằng một cú điện thoại.
Dấu tay rướm máu kèm theo sự phẫn nộ của Lý Đại Năng, trong giây phút đó mạnh mẽ in trên hai má Trần Dung.
Lúc này!
Lý Đại Năng hắn không phải từng là vua quyền anh của phòng tập quyền anh Tứ Hải.
Hắn ta không phải là ông chủ tiệm thịt nướng hàng đầu thu hút lượng lớn khách hàng.
Cũng không phải kẻ phong lưu nhận ân tình của người khác mà quay đầu là bờ.
Hắn ta chỉ là một người bố.
Bố của một đứa trẻ đã ra đi trước khi nó đến với thế giới này.
Hắn ta muốn đòi lại công bằng, cho đứa con của mình một lời giải thích, cho dù phải trả bất cứ giá nào, cho dù phải nhận bất kì hình phạt nào, hắn ta cũng không hối tiếc.
“Mày có biết tao mong chờ đứa trẻ này bao lâu không?”
Khóe mắt hắn ta ngấn lệ, nắm đấm trên cổ tay hằn lên gân xanh, lại một cú đấm nện vào mắt Trần Dung.
Dấu đấm bầm tím bao quanh hốc mắt, một dòng máu men theo khóe mắt chảy xuống.
“Khốn nạn, thả tao ra…thả tao ra…nếu mày dám giết chết tao, tao đảm bảo sẽ liên lụy đến cả nhà mày…thả tao ra…thả tao ra…”
“Tao là cậu chủ nhà họ Trần…mẹ tao là cô chủ cả đời thứ 2 của nhà họ Mục…bố tao là gia chủ nhà họ Trần”.
“Ra tay với tao, mày muốn chết, mày muốn chết, mày đang muốn chết? Thả tao ra đi, đồ khốn nhà mày, đồ ngu…tao cầu cho mày bại liệt”.
Bị đánh một tát lại thêm một đấm lên mặt, Trần Dung thoáng chốc sụp đổ, mất đi lí trí, ngang ngược uy hiếp.
Nhưng…
Lời của hắn ta tuy hùng hổ nhưng lọt vào tai Lý Đại Năng lại như không khí, bị Lý Đại Năng xem nhẹ.
“Mày có biết, để có được một gia đình hạnh phúc với Lệ Lệ tao đã bỏ ra bao nhiêu công sức không?”
Hắn ta tiếp tục lẩm bẩm, lại một cú đấm nữa nện vào mắt còn lại của Trần Dung.
Một quyền.
Một đấm!
Hồi tưởng!
Một câu!
“Tao đã từ bỏ giấc mơ võ sĩ của tao, rời khỏi phòng tập quyền anh Tứ Hải!”
Một cú giáng xuống càng có lực hơn.
“Để Lệ Lệ có một gia đình hạnh phúc, tao đã hạ thấp tư cách của một võ sĩ, nở nụ cười giả tạo, khách sáo với những gã ngồi trên cao kia”.
Lại một đấm, nện vào góc mặt của Trần Dung.
“Mấy tên trong số chúng khinh thường tao, nói thịt nướng của tao khó ăn, trước mặt tất cả mọi người, trước mặt Lệ Lệ đập nát quầy hàng mà tao đã dùng hết tiền tiết kiệm, khó khắn lắm mới gây dựng được, tao chỉ có thể nhịn, nhẫn nhịn xin lỗi hắn, bồi thường cho hắn 3 ngàn tiền tổn thất, tao lấy hết tiền trong túi để bồi thường…”
“Tao không hối hận, tao cũng không từ bỏ, bởi tao muốn cho Lệ Lệ một ngôi nhà, cho cô ấy một cuộc sống vô lo vô nghĩ, cho đứa trẻ của bọn tao một tuổi thơ trọn vẹn và vui vẻ…”
“Những điều này…mày biết không?”
Một đấm nữa, đấm vào sống mũi của Trần Dung.
Cú đấm này tượng trưng cho tất cả khó khăn mà Lý Đại Năng đã trải qua trong những ngày tháng phấn đấu này.
Tất cả đều vì vợ con.
Hơi dùng sức.
Sống mũi Trần Dung lệch sang một bên, máu tươi chảy đầy cằm hắn ta.
Nhìn thấy cảnh Lý Đại Năng không ngừng phát tiết, Vu Kiệt trầm ngâm, trong đầu không biết đang nghĩ gì, anh biết lúc này anh không nên nhúng tay vào, cũng không nên nói gì cả, mọi thứ đều là quyết định của Lý Đại Năng.
Trong mắt Lý Đại Năng ngập nước, cú đấm mạng theo phẫn nộ.
“Tao biết, tao cũng nhớ, tao nhớ, tao cam tâm tình nguyện mà không một lời oán than, bởi vì tao biết vượt qua khoảng thời gian này, chời đợi tao và Lệ Lệ sẽ là một cuộc sống tốt đẹp hơn, thế nên tao càng cố gắng”.
“Mỗi ngày đúng 4 giờ sáng tao lại thức dậy chuẩn bị đồ ăn, mỗi một xiên rau củ tao đều nghiên cứu kĩ lưỡng khẩu vị của khách hàng, cho dù phải thay đổi khẩu vị, mỗi ngày thức đến 2 giờ sáng mới đi ngủ nhưng tao vẫn luôn cố gắng, luôn đợi đến ngày nhận được đền đáp, vẫn luôn…thấy Lệ Lệ mỗi ngày đều thức cùng tao đến 2 giờ sáng…”
Lại một cú đấm, nện vào khóe miệng Trần Dung.
Miệng hắn ta méo sang một bên!
“Qua một tuần rồi, khoảng thời gian này có hai tin tốt, đầu tiên là đơn đặt hàng hàng ngày ở tiệm thịt nướng của tao và Lệ Lệ đã vượt qua con số 100, tiệm thịt nướng cuối cùng cũng đã khởi sắc, kinh doanh mỗi ngày một tốt…”
“Hôm sau Lệ Lệ lại thông báo với tao một tin tốt, cô ấy mang thai…”
“Tao đã nghĩ khi con tao ra đời, tao sẽ chuẩn bị cho nó một căn phòng trẻ em thật lớn, tao đã nghĩ khi con tao ra đời, một nhà bọn tao sẽ có cuộc sống tươi đẹp…”
“Nhưng ông trời…trêu đùa tao!”
“Người ta nói, mỗi khoảng thời gian phấn đấu gian khổ, đều sẽ là khổ tận cam lai”.
Một đấm, lại đấm bừa trên mắt Trần Dung.
Mày mở to mắt nhìn đi!
Nhìn đi!
“Người ta nói, ông trời sẽ không phụ người nỗ lực tồn tại”.
Một đấm, đấm vào tai Trần Dung.
Vểnh tai mày lên mà nghe!
Nghe đi!
“Người ta nói, Cuộc sống sẽ không phụ lòng người lương thiện, nhưng…”
“Sai, sai hết, tất cả đều sai hết, là mày!”
Hơi thở của Trần Dung dần yếu ớt, dưới khuôn mặt đầy máu, sắc mặt đã nhanh chóng nhợt nhạt.
“Là mày giết chết con tao, tại sao vậy!”
“Tại sao!”
“Tại sao!”
“Bọn tao chỉ là một tiệm thịt nướng, bọn tao chỉ là một đôi vợ chồng bình thường, bọn tao đã từng làm rất nhiều việc sai trái, nhưng con tao vô tội…tại sao lại ra tay với đứa bé…tại sao…tại sao…”
“Mày nói đi!”
“Nói đi!”
“Nói!”
Một đấm.
Cú đấm dốc hết sức lực toàn thân giáng xuống cái cằm đầy máu của Trần Dung.
Mở to miệng mày ra, nói cho đàng hoàng!
Nói!
Mày nói đi!
Trong mỗi khoảng thời gian đều sẽ có một đoạn kết cục khiến con người ấn tượng sâu sắc.
Người có lúc vui buồn li hợp, trăng có lúc mờ tỏ tròn khuyết, mọi việc đều khó vẹn toàn.
“Khó vẹn toàn?”
Người tốt cả đời an nhàn vui vẻ?
Dựa vào cái gì?
Không thể được!
Lý Đại Năng ngồi trên ngực Trần Dung.
Cũng không phải tiểu nhân.
Hắn ta mệt rồi.
Nhưng cũng phải dùng hết sức lực cuối cùng, ánh sáng cuối cùng soi sáng cho Lệ Lệ!
Hắn ta phải lấy lại công bằng cho vợ con mình.
Đấm một quyền lại một quyền, không biết đã đấm bao nhiêu cái, hắn ta thở dốc, sau đó dồn hết sức cuối cùng vào nắm đấm!
Ánh nhìn chết chóc dán chặt vào Trần Dung chỉ còn hơi thở mong manh, chầm chậm mở miệng hệt như tiếng chuông báo hiệu cái chết!
“Giết người…đền mạng!”
Nắm đấm thấm đẫm máu tươi, yếu ớt và mệt mỏi đưa lên không trung, đấm mạnh vào não bộ của Trần Dung, như vầng trăng máu giữa không trung nhuộm đỏ đất.
“Theo lẽ hiển nhiên!”
Cho dù tao phải đền mạng cho mày thì mày cũng phải…trả lại…
“Mạng cho con tao!”
“Ầm!”
Một đấm giáng xuống.
Rơi trên não bộ của Trần Dung.
Đập mạng vào!
Lõm xuống.
Trần Dung…
Cũng chính lúc này cửa lớn mở ra, Thượng Quan Bắc thở dốc, mang toàn bộ người của câu lạc bộ vội vã xông tới.
Lúc bọn họ vừa tới trước cửa, nhìn thấy cảnh tượng máu tươi nhuộm đỏ đất bên trong.
Tất cả đều dại ra, kinh ngạc đứng im tại chỗ!
Hít thở cũng ngập mùi máu tanh.
Vu Kiệt lộ ra ánh mắt lạnh lẽo, đảo mắt nhìn Thượng Quan Bắc!
“Cút!”
“Ra!”
“Ngoài!”
Trần Dung…đã chết!
…
- ---------------------------