Một cái bạt tai cứ như vậy mà được giáng thẳng lên mặt Lý Đại Năng.
Một vết hằn bàn tay đỏ ửng, trông như hoa văn được dán lên lưu lại trên gương mặt.
Lý Đại Năng choáng váng!
Mấy bảo vệ đứng đằng sau Owen cũng có chút hoang mang.
Nhưng nhanh chóng đám bảo vệ đã phản ứng lại, mấy người đã quen thói nịnh nọt như bọn họ nếu như lúc này còn không nhận ra được sự tức giận của Owen thì còn làm ăn gì được nữa.
Lúc Owen nói những lời này, mấy người bảo vệ lập tức rảo bước bao vây Lý Đại Năng lại.
Lý Đại Năng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự khó hiểu, hỏi: "Anh Owen, anh...anh như vậy..."
"Câm miệng!"
Owen phẫn nộ nói: "Mày có tư cách gọi tao sao?"
"Vừa nãy trong điện thoại không phải tao đã nói cho mày biết thời gian quy định rồi sao, năm phút, tao chỉ cho mày năm phút, trong vòng năm phút nếu mày còn không đến kịp thì tự chịu hậu quả, mày còn nhớ chứ!"
"Nhưng...việc này là có lý do! Tôi đã hết sức cố gắng rồi...", làm một người đàn ông, Lý Đại Năng cũng có giới hạn và nguyên tắc của mình, hắn nắm chặt nắm đấm, nhưng vừa nghĩ đến hậu quả sau khi kích động rất có khả năng sẽ phá hủy cuộc sống yên bình hiện tại, nên hắn lại nhịn, cắn răng trả lời.
"Lý do?"
Owen cười ha ha nói: "Tao không quan tâm mày có lý do gì, tao chỉ quan tâm kết quả, kết quả bây giờ chính là mày đã muộn rồi!"
Nói xong, anh ta xắn tay áo lên, giơ chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay ra trước mặt Lý Đại Năng, tiếp theo đó, lạnh lùng nói: "Giảm đi thời gian đi thang máy rồi tới đây, vừa hay mày đã vượt qua thời gian quy định nửa phút!"
"Có ý kiến gì không?", vẻ mặt anh ta nghiêm túc, trong giọng nói không hề có một ý dễ dàng tha thứ nào.
"Tôi..."
"Bốp!"
Khoảnh khắc do dự đó.
Owen lại vung tay lên giáng thêm một cái bạt tai nữa.
Dường như vì để phát tiết sự phẫn nộ lúc sáng bị Vu Kiệt đá lăn lông lốc, giờ phút này anh ta đã coi người giao hàng không có chút khả năng phản kháng nào này như một con chó.
Trong mắt anh ta, loại người này quả thật chỉ bằng con chó!
Luận thân phận, không có thân phận!
Muốn tiền, không có tiền!
Muốn quan hệ, cũng không có quan hệ!
Chẳng phải anh ta muốn xử thế nào thì xử thế nấy sao!
Chỉ thấy đôi mắt anh ta lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào hắn, lặp lại nói: "Tao chỉ hỏi mày, có câu hỏi nào không?"
"Răng rắc!"
Tiếng xương nắm đấm lại vang lên.
Hai bên mặt của Lý Đại Năng đỏ bừng lên, ánh mắt đang cúi gằm xuống phát ra sự tức giận, nhưng hắn vẫn đang...nhẫn nhịn.
Khó khăn lắm hắn mới có được những ngày tháng vừa hạnh phúc vừa yên ổn với Triệu Lệ Lệ, hắn không thể phá hủy nó như vậy được!
Hắn nuốt nước bọt, nặng nề lắc đầu, chật vật nói được hai chữ: "Không...không có!"
"Không có đúng không?"
Owen cười khinh miệt.
Tiếp đó, anh ta lại giơ tay lên, nhắm đúng mặt của Lý Đại Năng mà đánh tới!
"Bốp!"
Lại thêm một cái tát nữa.
Cái tát thứ ba!
“Vậy tao đánh mày, có vấn đề gì không?”
"Đồ nướng thì phải đợi hơn một tiếng đồng hồ, cũng chỉ có cách vài ki-lô-mét, có một chút đồ ăn mà mày nướng lâu như vậy, đây là thái độ làm việc của mày sao?"
"Một nhân viên giao hàng tiệm đồ nướng mà thời gian giao đồ quá năm phút, đây là hiệu quả công việc của mày sao? Có biết có một câu nói như thế này, vô cớ lãng phí thời gian của người khác cũng chính là đang làm tổn hại đến sinh mạng của người khác không?"
"Mày hiểu chưa? Đồ chó má!"
Anh ta nhẹ nhàng đặt đồ nướng xuống đất, sau đó tiến đến túm lấy cổ áo của Lý Đại Năng, hung hăng dữ tợn truy hỏi.
Trong mắt Owen, sự yếu đuối của Lý Đại Năng tựa như trở thành sự hưng phấn khiến anh ta càng không kiêng nể gì.
Lý Đại Năng vẫn lắc đầu, gân xanh trên cánh tay gần như sắp nổ tung ra, nhưng vẫn cúi gằm mặt, chịu đựng sự đau đớn nóng rát trên mặt, lắc đầu nói: "Không...không biết!"
"Ha..."
Owen châm biếm nói: "Loại nhu nhược, phế vật!"
"Hừ!"
"Được, thấy mày nghe lời như vây nên tao cũng không so đo tính toán với mày nữa!"
"Cảm ơn, cảm ơn anh Owen...", Lý Đại Năng thở phào nhẹ nhõm nói.
"Nhưng..."
Còn chưa nói xong lại tiếp tục, Owen giơ hai ngón tay lên nói: "Bây giờ tao cho mày hai lựa chọn!"
"Một là quỳ xuống, quỳ dưới đất liếm giày cho tao, gọi tao một tiếng ông nội, nói mình là một con chó bị gãy chân, không chạy được thì tao sẽ tha cho mày!"
"Hai, mày có thể quay người đi, có điều một ngày nào đó trong tương lai gần, tao sẽ dùng tất cả các mối quan hệ của tao, cho người đến đập quán đồ nướng của mày, cho người để lại hàng ngàn bình luận kém trên cửa hàng online của mày, kéo điểm bình luận của mày xuống đáy!"
"Mày tự chọn đi!"
Hai lựa chọn đã bày sẵn trước mặt.
Chỉ ba cái bạt tai mà đã xong sao?
Làm gì có chuyện đơn giản như vậy, nhớ hồi anh ta còn ở nước ngoài bị người khác chọc vào, đối phương đã bị anh ta trực tiếp ném vào chuồng hổ trong công viên, bị dã thú ăn tươi nuốt sống!
Còn bây giờ...
Đương nhiên không thể kết thúc dễ dàng như vậy được!
Nghe thấy hai lựa chọn này, Lý Đại Năng lập tức chấn động một phen.
"Bình luận kém..."
Nếu như là một bình luận xấu thì hắn có thể không để ý, mỗi người một khẩu vị khác nhau, không thể cưỡng cầu ai cũng thích được.
Nhưng nếu như là một ngàn bình luận kém...
Đến lúc đó không chỉ ảnh hưởng đến cửa hàng...mà còn ảnh hưởng đến cả cuộc sống của hắn!
Hắn cùng Lệ Lệ vất vả, nỗ lực cố gắng, khó khăn lắm mới có thể mở được một quán đồ nướng nhỏ nhoi ở thành phố này, nếu như bị phá hủy như vậy thì...
Hắn không cam tâm!
Lệ Lệ sẽ bị tổn thương...
Lý Đại Năng khổ sở thầm nghĩ.
Hơn nữa, bây giờ Triệu Lệ Lệ còn đang mang bầu, con của bọn họ mới được có vài tháng, đang chuẩn bị đến với thế giới bên ngoài.
Đi không?
Cánh tay của Lý Đại Năng bắt đầu run rẩy,
Đang vật lộn lựa chọn.
Không!
Không được!
"Nhanh lên, thời gian của tao rất quý báu! Nhân lúc tâm trạng tao còn đang tốt, mau lựa chọn đi, đừng lãng phí thời gian của tao", Owen không thèm quan tâm, vẫn giữ thái độ không có gì quan trọng thúc giục nói.
"Anh Owen..."
"Tôi!"
"Mày điếc đúng không? Hoặc là cút, hoặc là quỳ, mày không hiểu tiếng người sao?", Owen căn bản không muốn nghe nhiều lời thừa thãi, anh ta chỉ muốn tìm một chút cảm giác của kẻ trên cơ từ Lý Đại Năng, để trút hết những ấm ức hồi sáng hắn phải chịu mà thôi.
"Tôi...", Lý Đại Năng đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Anh Owen, giao chậm quả thực là chúng tôi sai!"
Đồng tử con người hắn co rút lại, khóe mắt đỏ ngầu nói: "Nhưng...con người ai cũng có lòng tự trọng, chỗ nào có thể bỏ qua được thì hãy bỏ qua cho, hơn nữa tiệm đồ nướng chúng tôi cũng đã đưa ra bồi thường, xin anh, có thể..."
"Tự trọng?"
"Mày xứng nói tự trọng với tao sao!"
Chưa đợi cho Lý Đại Năng nói xong, Owen chuẩn bị giáng cái tát thứ tư, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sau ót của Lý Đại Năng, dùng toàn bộ sức lực tập trung ở cánh tay, lao về phía trước.
"Ai cho mày lắm lời với ông đây!"
Anh ta gào lên một tiếng, bàn tay hung hăng đánh tới.
Nhưng...
Đúng lúc bàn tay chuẩn bị đánh lên sau ót của Lý Đại Năng.
Hộp nhựa đựng đồ nướng ở trước cửa lại nhanh chóng bay tới, trực tiếp đụng trúng vào cánh tay của Owen.
Nhiệt độ cao giống như núi lửa vậy!
Khoảnh khắc đụng trúng, Owen thất sắc, vội vàng rụt tay lại.
"Ai!"
"Tên khốn khiếp nào!"
Hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, giận dữ quay lại.
Nhưng khi hắn nhìn tới phía cửa lớn thì cổ họng nháy mắt giật lên một chút!
Trong lòng như có tiếng sét đánh, ngây ngốc đứng lại chỗ.
Vu Kiệt, tay đang cầm túi bóng, bước đi thong thả vào bên trong khách sạn.
Ngước mắt lên!
Con ngươi sắc bén hiện lên!
Mở miệng nói: "Một đá ban sáng xem ra chưa khiến mày đau lắm!"
"Đúng không?"
- ---------------------------