Đệ Nhất Lang Vương

Chương 373: Nâng đao (3)




Mở ti vi ra, đập vào mắt là dòng chữ ‘phát sóng trực tiếp’.

Và địa điểm chính là đài truyền hình ở Giang Thành.

Lý Giang Đào nheo mắt lại, chỉ thấy Lâm Nhã trên màn hình ti vi ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt nghiêm nghị ngồi giữa phòng nói vào micro: “Đúng vậy! Lần này là tập đoàn Hoa Mỹ của tôi bỏ vốn ra, trợ giúp tập đoàn Đổng Thị vượt qua khó khăn. Tôi tin lần này tập đoàn Đổng Thị có thể thành công vượt qua cửa ải này…”.

“Trợ giúp?”

“Cửa ải khó khăn?”

Lý Giang Đào cười lạnh một tiếng, lộ ra vẻ khinh bỉ: “Kể cả tập đoàn Hoa Mỹ có tiền thì có thể bỏ ra bao nhiêu chứ?”

“Hiện giờ tập đoàn Đổng Thị mục nát đến nơi rồi, họ đứng trước khó khăn không phải là cứ lấy ra hai mươi triệu tệ là có thể giải quyết được đâu”.

Ông ta vẫn nằm trên ghế sofa lẩm bẩm, trong mắt đều là sự khinh bỉ.

Còn một tên cường tráng canh gác ở cửa lúc này không đi ra ngoài mà đi đến bên cạnh ti vi, quan sát kỹ rồi chau mày lại.

Dường như gã cảm thấy có gì đó không ổn, cảm xúc bất an dấy lên trong suy nghĩ.

“Vâng! Vô cùng cảm ơn chủ tịch Lâm đã giải đáp cho chúng tôi. Vậy tiếp theo vẫn còn một câu hỏi muốn hỏi cô. Xin hỏi, lần này cô định bỏ ra số tiền bao nhiêu để giúp tập đoàn Đổng Thị?”

Lý Giang Đào khi nghe thấy câu hỏi này thì nhìn về phía màn hình ti vi.

“Lần này tập đoàn Hoa Mỹ sẽ bỏ ra số tiền năm tỷ tệ để giúp tập đoàn Đổng Thị…”.

Cùng với câu trả lời của Lâm Nhã mà Lý Giang Đào và tên cường tráng bên cạnh lập tức trợn trừng mắt. Tên cường tráng lên trước một bước rồi đi đến bên cạnh ti vi.

Còn Lý Giang Đào đang với dáng vẻ uể oải thì lúc này bật phắt dậy, đẩy trợ lý và tên cường tráng kia ra, trợn trừng mắt đi đến trước ti vi, nhìn gắt gao vào Lâm Nhã trên màn hình.

Năm tỷ?

Ông ta làm trong hội thương nghiệp nên hiểu đây là con số như thế nào?

Năm tỷ không chỉ giúp được tập đoàn Đổng Thị cải tử hoàn sinh mà còn có thể lên được tầng cao mới.

Năm tỷ là nguồn lợi nhiều người cầu mong cũng không được.

Chỉ cần tập đoàn Đổng Thị có được năm tỷ này, đến lúc đó sẽ có biết bao công ty đến hợp tác.

Một khi đứng vững trở lại thì có ai quan tâm đến những chuyện trước đó của tập đoàn này.

Như vậy thì kế hoạch mình ấp ủ chuẩn bị nuốt trọn tập đoàn này sẽ đổ sông đổ biển.

Chỉ thấy Lâm Nhã trong ti vi nhìn máy quay trước mặt với ánh mắt kiên định, nói ra từng câu từng chữ vô cùng có hồn: “Bất luận là tôi hay tập đoàn Hoa Mỹ thì đều từng có thời gian hợp tác rất vui vẻ với tập đoàn Đổng Thị”.

“Vì vậy, lần này không chỉ là trợ giúp mà còn là hợp tác nữa”.

Ngay lập tức, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

Sau khi không khí yên tĩnh trở lại, Lâm Nhã mới nói tiếp, ánh mắt vẫn kiên định nhìn về phía máy quay.

Đôi mắt đó theo như Lý Giang Đào thấy thì không khác nào Lâm Nhã đang nhìn chằm chằm vào mình.

Ông ta chau mày, thở không ra hơi, nhìn người phụ nữ này nói những câu tiếp theo.

Chỉ thấy Lâm Nhã trong ti vi trầm giọng nói: “Hôm nay Lâm Nhã tôi giúp tập đoàn Đổng Thị năm tỷ chính là muốn tất cả mọi người ở Giang Thành thấy rằng, Lâm Nhã tôi đứng về phía tập đoàn Đổng Thị”.

“Ngày mai tôi sẽ tập hợp nhân lực của hai tập đoàn lại, nếu ai còn dám ngầm giở trò với tập đoàn Đổng Thị thì đừng trách Lâm Nhã tôi không nhắc”.

“Đối đầu với nhà họ Đổng chính là đối đầu với Lâm Nhã tôi”.

“Bụp!”, lời nói vừa dứt thì ti vi tắt phụp một cái, khôi phục lại màn hình trống.

Chỉ còn lại ba người trong văn phòng, lúc này không khí im lặng vô cùng.

Trợ lý khom lưng ở bên cạnh mà không dám thở mạnh, thỉnh thoảng lại nhìn hội trưởng Lý ngồi trước ti vi mặt không biểu cảm.

Tại sao?

Tại sao chủ tịch Lâm Nhã của tập đoàn Hoa Mỹ lại muốn giúp nhà họ Đổng?

Lý Giang Đào sững sờ, nhìn vào màn hình ti vi mà thất thần, trên mặt với biểu cảm không thể tin nổi.

Tiếp đó, ông ta loạng choạng đứng dậy rồi trầm tư suy nghĩ?

Đối đầu với nhà họ Đổng?

Lẽ nào Lâm Nhã không biết hiện giờ cả Giang Thành đang đối đầu với nhà họ Đổng sao?

Vậy chính là đối đầu với cô ta rồi?

Lẽ nào cô ta không biết cô ta làm như này là đối đầu với hội thương nghiệp Vạn Hải?

Lý Giang Đào cứ ngẫm nghĩ mãi, hồi lâu chưa định thần lại. Tên cường tráng ở bên cạnh đã tháo kính râm xuống rồi đi về phía ông ta, trong ánh mắt toát lên vẻ hung dữ.

“Hội trưởng Lý!”

“Tập đoàn Đổng Thị…”.

Không ngờ tên đó chưa nói xong thì bên ngoài cửa truyền lại âm thanh lớn.

“Rầm, rầm, rầm…”, hình như không phải là cửa lớn mà là cả tòa cao ốc này đang không ngừng rung lắc, dường như xảy ra chuyện gì lớn.

Tiếp đó lại là tiếng ‘rầm, rầm, rầm’.

“…”, Lý Giang Đào.

“…”, tên cường tráng.

“…”, trợ lý.

Lý Giang Đào nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì thấy sắc trời vẫn bình thường, vậy âm thanh này là thế nào?

Chỉ thấy ông ta giậm chân về phía trợ lý, ánh mắt sốt sắng, quát: “Còn không mau đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Vâng vâng! Tôi sẽ đi ngay ạ!”, nói xong trợ lý luống cuống chạy ra ngoài.

Nhưng…

Đúng lúc đó, thì ‘ting ting ting’.

Điện thoại trong văn phòng cũng reo lên liên tục.

Ai vậy?

Lý Giang Đào chau mày, nóng nảy đi lại nghe điện thoại. Đang định mở miệng mắng chửi thì thông tin ở đầu dây bên kia khiến ông ta kinh hãi.

“Hội trưởng Lý! Không xong rồi”.

“Thị trường chứng khoán của hội thương nghiệp Vạn Hải đã bị người ta tấn công rồi”.

“Hiện giờ giá cổ phiếu của hội thương nghiệp đang trượt dốc”.

Giá cổ phiếu của hội thương nghiệp đang trượt dốc ư?

Trong lòng Lý Giang Đào như cảm thấy tiếng sét ngang tai, ông ta ngây người tại chỗ, miệng há hốc ra.

Điện thoại trong tay cũng vô tình rơi xuống đất.

Sao… Sao có thể thế được?

Ông ta lẩm bẩm một hồi.

Thật không ngờ, trợ lý vừa ra khỏi cửa không bao lâu sau đã chạy vào mang theo thông tin khiến ông ta vô cùng phẫn nộ.

“Hội trưởng Lý! Không xong rồi…”.

Chỉ thấy trợ lý mặt đỏ phừng phừng, thở hổn hển rồi nói tiếp: “Hội trưởng… Hội trưởng Lý…”.

“Tập đoàn… Tập đoàn Hoa Mỹ ban nãy… Đã mua lại cổ phần của hội thương nghiệp chúng ta rồi”.

Lại là một tin như tiếng sét ngang tai nữa. Ông ta không ngừng lắc đầu rồi lùi về sau mấy bước.

Vì không đứng vững nên ông ta loạng choạng ngã nhào xuống đất.

Ông ta ngồi sụp trên đất, cố gắng đón nhận tin dữ này.

Lâm… Nhã…

Mua… Cổ phần?

“Kẻ nào làm?”

“Lâm… Nhã…”.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi thốt ra một chữ.

“Bụp”, sau đó ông ta đập mạnh tay xuống mặt đất.

“Lâm Nhã…”