Trang viên nhà họ Đổng.
Lúc này, ông cụ Đổng đang chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trên hành lang, mặt cụ tối sầm, trông có hơi âm u.
Từ sau khi nhận được tin của Đổng Sinh, ông ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao Lý Giang Đào lại được thả ra.
Rốt cuộc là ai muốn đối đầu với nhà họ Đổng đến như vậy?
Ông ta đặt tay lên ngực tự hỏi, từ trước đến nay, nhà họ Đổng chưa từng làm điều gì trái với đạo đức, pháp luật.
Sao lại gặp phải…kẻ thù như vậy…
“Ông nội!”
Nghe tiếng gọi, ông cụ Đổng quay lại thì thấy Đổng Sinh đã về.
Nhìn kỹ lại, ông ta liền thấy theo sau cháu trai nhà mình là…cậu Vu!
Cùng nhau trở về à?
Vậy cũng tốt!
Ông cụ Đổng vội vàng bước lên tiếp đón, hơi cúi người, tỏ vẻ ân cần chào hỏi.
“Cậu Vu…”
Vu Kiệt thấy thế vội đỡ ông cụ dậy, nói: “Ông Đổng không cần làm vậy, trước nói chuyện chính đi đã!”
Kế đó, anh quay đầu nhìn Đổng Sinh bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Đổng Sinh, anh nói cụ thể chuyện Lý Giang Đào được thả ra đi!”
Sau khi cúp điện thoại, Vu Kiệt lập tức bắt xe đến trang viên nhà họ Đổng, đến nơi thì thấy Đổng Sinh đang chờ mình.
Vì vậy, anh vẫn chưa kịp hỏi chi tiết chuyện liên quan đến Lý Giang Đào.
Đổng Sinh lên tiếng đáp, dòng suy nghĩ trở lại thời điểm trong phòng thẩm vấn:
“Lúc đó tôi đang thẩm vấn Lý Giang Đào về chuyện ông ta giở trò quỷ làm ảnh hưởng đến cổ phiếu nhà họ Đổng, thì đột nhiên có một nhân viên bước vào, tháo còng tay cho ông ta và nói: Tổ tác chiến kinh tế Giang Thành ra lệnh, người này có thể đi…”
Cổ phiếu của nhà họ Đổng?
Vu Kiệt nhìn về phía Đổng Sinh, hơi cau mày.
“Anh Đổng, vừa rồi anh có nói đến chuyện…cổ phiếu của nhà anh…là sao vậy?”
Vừa hỏi, Vu Kiệt vừa nhớ lại cảnh tượng lúc anh xông vào phòng làm việc của Lý Giang Đào.
Lúc đó, anh chỉ lo đòi lại công bằng cho thôn Vu Gia, nên không để ý đến việc Đổng Sinh có mặt ở đó.
Giờ nghĩ lại, anh không khỏi thắc mắc vì sao Đổng Sinh lại chạy đến văn phòng của Lý Giang Đào.
“Anh Vu…chuyện này…”
Đổng Sinh có hơi bối rối, chuyện cổ phiếu nhà anh ta rớt giá vốn là chuyện riêng, tuy nhiên, nếu nói cho Vu Kiệt, biết đâu có thể vận dụng thế lực đằng sau anh, thế nhưng…
Đổng Sinh nhìn về phía ông nội của mình, dường như muốn tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Khụ khụ…”
Ông cụ Đổng mở miệng, việc đã đến nước này, ông ta không thể không nói được.
Ông ta nhíu chặt mày, cúi đầu, hít một hơi thật sâu.
“Thật ra, tình hình của nhà họ Đổng hiện tại đang rất bấp bênh, bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ!”
“Việc này…rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tôi có xem sơ qua những tội mà Lý Giang Đào đã gây ra, thế nhưng không có đề cập đến việc thao túng thị trường chứng khoán”, Vu Kiệt tỏ vẻ khó hiểu.
Anh tin tưởng vào tình báo của Mật Điệp Tư, cũng tin vào cách làm người của ông cụ Đổng, ông ta sẽ không nói dối.
Cho nên, rốt cuộc Lý Giang Đào đã phạm bao nhiêu tội?
Rốt cuộc đứng sau lưng ông ta là ai?
“Thế nên, tôi và Đổng Sinh muốn nhân cơ hội Lý Giang Đào bị bắt, tìm hiểu xem rốt cuộc kẻ đứng sau ông ta là ai, nhưng giờ thì hay rồi, không chỉ không bắt được kẻ đó, mà tên họ Lý kia còn được thả ra như không có chuyện gì…”
Hiện tại, vẻ mặt ông cụ Đổng đã không còn hồng hào, sáng láng như trước nữa, mà thay vào đó là vẻ u sầu, ông ta cứ thở dài mãi không thôi.
“Hóa ra ông Đổng và Đổng Sinh đến hội thương nghiệp Vạn Hải là vì chuyện cổ phiếu”.
“Anh Vu! Tôi đến hội thương nghiệp Vạn Hải là vì chuyện cổ phiếu, thế nhưng ông nội tôi đến đó là vì anh!”
Vì tôi?
Nghe vậy, Vu Kiệt thay đổi sắc mặt, lẳng lặng nghe Đổng Sinh nói tiếp.
“Ngay khi Lý Giang Đào gọi điện cho người của cục cảnh sát, tôi đã tự chủ trương xin chỉ thị của ông nội, vì thế ông mới dẫn theo người đến bảo vệ anh đó!”
Ông cụ Đổng tiếp lời:
“Cậu Vu, cậu là ân nhân cứu mạng của nhà họ Đổng, và cũng là cứu tinh của chúng tôi trong tương lai, ân tình này sao tôi có thể quên được chứ, huống hồ, cụ nhà ở thủ đô có thân phận cao quý, cho nên an toàn của cậu Vu chính là chuyện lớn đối với nhà họ Đổng!”
Ông cụ Đổng nói một cách hùng hồn, dứt khoát. Đối với cụ, dù cho nhà họ Đổng đang phải đối mặt với nguy cơ cực lớn, thế nhưng bọn họ sẽ không trơ mắt nhìn ân nhân chết mà không cứu.
Vù!
Những lời này như một dòng nước ấm chảy qua tim Vu Kiệt, dù cho nhà họ Đổng không ra tay thì với thế lực đằng sau anh, đối phó với một cái hội thương nghiệp thì có gì khó, thế nhưng, đứng trước nguy cơ gia tộc sụp đổ, nhà họ Đổng lại không bỏ mặc anh, mà còn hết lòng giúp đỡ, không giống với những gia tộc khác, chỉ làm ra vẻ.
Có thể nói là uống nước nhớ nguồn.
Thế nhưng…
Ngẫm kỹ lại, sao thời điểm lại trùng hợp như vậy.
“Nghe ông nói thế, tôi chợt nhớ ra một việc”.
“Hôm đó, Đổng Sinh mời tôi ăn cơm, nhưng không lâu sau đó, anh ta lại vội vã rời đi, tôi cũng nhận được điện thoại của người trong thôn, nên mới chạy đến Giang Thành”.
Vu Kiệt bước đến trước mặt ông cụ Đổng, nắm chặt tay ông ta.
“Chuyện của thôn Vu Gia và nhà họ Đổng gần như là phát sinh trong cùng một ngày”.
“Trong đó chắc hẳn có điều gì đó khuất tất!”
“Nếu người đứng sau Lý Giang Đào đã có bản lĩnh lớn như vậy, trái lại, tôi muốn xem thử, rốt cuộc hắn tài giỏi đến đâu”.
Vu Kiệt quay đầu, nhìn ông cụ Đổng bằng ánh mắt tràn đầy kiên định.
“Ông Đổng, Vu Kiệt tôi chắc chắn sẽ tra rõ hai việc này”.
“Tôi tuyệt đối không cho phép trên mảnh đất Hoa Hạ này tồn tại khối u ác tính như vậy!’
Đúng lúc này, ngoài cửa, quản gia vội chạy vào.
“Ông chủ, không…không hay rồi, ngoài cửa có người tự xưng là người của tổ tác chiến kinh tế…muốn gặp ông!”.
||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||
“Tổ tác chiến kinh tế?”
Ba người liếc nhìn nhau, ông cụ Đổng nheo mắt, hừ lạnh một tiếng.
“Không gặp!”
…
Lâm Doãn Nam không tin những gì trên tài liệu thể hiện, nên đã nhờ vào mối quan hệ của mình, sai người điều tra.
Tuy nhiên, không hiểu vì sao, những thông tin có liên quan đến Lý Giang Đào tựa như bốc hơi, Lâm Doãn Nam nghe ngóng khắp nơi nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Theo lý thuyết, nếu như Lý Giang Đào là người trong sạch, vậy cớ sao không có một chút tin tức nào về ông ta?
Cô ta chỉ có một ngày, nếu không điều tra được Lý Giang Đào, vậy chỉ có thể đến thẳng nhà họ Đổng.
Vì vậy, Lâm Doãn Nam liền lái ô tô đi đến trang viên nhà họ Đổng.
Diện tích của trang viên nhà họ Đông rất lớn, trên đường, phong cảnh rất tới đẹp, thế nhưng có hơi đổ nát.
Cổng nhà họ Đổng mở rộng, không có bảo vệ canh cổng, chẳng biết là đã đi đâu.
Cô ta nói rõ ý định của mình với quản gia, nhưng đợi mãi, vẫn không thấy quản gia trở lại.
Lâm Doãn Nam đợi không đợi nữa, bèn chủ động đi vào.
Không vào không biết, vừa vào đến, vẻ mặt cô ta thoáng trở nên căng thẳng.
“Giữa ban ngày, vậy mà trong trang viên không có ai, chẳng lẽ tin tức cổ phiếu nhà họ Đổng rớt giá là thật?”
Xem ra, việc cổ phiếu rớt giá có ảnh hưởng rất lớn đối với nhà họ Đổng.
Chẳng lẽ…
Đúng như trong tài liệu đã nói, nhà họ Đổng vì thiếu thốn tài chính mà cấu kết với người của thôn Vu Gia, động đến số tiền tiền quyên góp kia?
Lâm Doãn Nam mang theo nghi hoặc đi vào cửa.
Ngay khi cô ta định bước thêm một bước nữa thì chợt thấy quản gia xông ra ngăn cản với vẻ mặt nghiêm túc.
“Đứng lại! Ai cho cô vào, lập tức cút ra ngoài cho tôi, ông chủ nhà tôi không muốn gặp cô!”
“Không gặp?”
Lâm Doãn Nam cười lạnh: “Tôi đã vào rồi, không muốn gặp cũng phải gặp!”
Vừa dứt lời, cô ta lập tức xông vào sảnh chính.
Ngay khi xông vào, Lâm Doãn Nam trợn trừng mắt khi thấy được ba người trong sảnh.
Việc này…
Đây không phải Vu Kiệt sao?
Sao anh ấy lại ở đây?
Chẳng lẽ…
Quản gia nổi giận vọt vào.
“Quá đáng, cô…cô…mau ra ngoài!”
Những đáp lại ông ta là ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Doãn Nam, đồng thời, cô ta lấy ra một tấm thẻ, đưa đến trước mặt quản gia.
“Muốn ngăn tôi? Ông thử xem? Đọc kỹ cho tôi, xem trên đây viết những gì?”
“Lâm Doãn Nam…tổ tác chiến kinh tế Giang Thành…”
Quản gia lẩm bẩm đọc những chữ to đùng trên tấm thẻ kia.
Tổ tác chiến kinh tế Giang Thành?
Soạt soạt soạt!
Ba ánh mắt đồng loạt nhìn sang đây.
Đổng Sinh híp mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vừa xông vào này.
Lâm Doãn Nam…
Cái tên này…
Vu Kiệt nheo mắt.
Dường như cái tên này rất quen…