Tháo ra rồi!
Còng tay được tháo ra, điều đó có nghĩa là, ông ta đã được thả.
Một kẻ phạm tội nặng ăn chặn hai mươi triệu tệ mà được thả khi không bị ‘dạy dỗ’ chút nào?
Đổng Sinh sắc mặt nghi hoặc nhìn nhân viên mặc đồng phục.
Đây là làm gì vậy?
Nhưng không ai biết rằng, những lời tiếp theo của nhân viên mới khiến anh ta kinh ngạc.
Lý Giang Đào xoay cổ tay, trong lòng cũng nghi hoặc.
Không đợi Đổng Sinh lên tiếng thì chỉ nghe thấy nhân viên kia xoay người lại, lạnh lùng nói với Lý Giang Đào: “Tổ tác chiến kinh tế của Giang Thành hạ lệnh mới, ông có thể đi!”
Xoẹt!
Lúc đó, Đổng Sinh ngây người ra.
Còn Lý Giang Đào trước tiên cũng ngây người ra, sau đó lập tức phản ứng lại. Ông ta vui như phát điên, nhìn Đổng Sinh ở bên cạnh mà bật cười ha hả: “Đổng Sinh à Đổng Sinh, mày không thể ngờ đến đúng không?”
“Cuối cùng thì mày không thể hiểu được, vị đứng sau lưng tao lại là nhân vật như nào?”
“Yên tâm! Chuyện này chưa xong đâu, nhà họ Đổng của mày sắp toi rồi”.
“Ha ha…”, nói xong Lý Giang Đào hếch cằm lên, nghênh ngang đi va vào Đổng Sinh.
Ông ta hiểu được, chắc chắn là vị đó ở thủ đô đã ra tay rồi.
Quả nhiên, ông ta biết vị đó ở thủ đô sẽ không vứt bỏ mình. Vì vậy, ông ta đắc ý rời đi cùng nhân viên.
Trong lúc ông ta cất bước đi ra phía cửa thì Đổng Sinh lập tức phản ứng lại.
USB của anh Vu chẳng phải là chứng cứ chắc nịch sao?
Sao đột nhiên người của tổ tác chiến kinh tế lại thả Lý Giang Đào ra?
Trong chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó…
Lúc này, anh ta đuổi ra đến cửa nhưng Lý Giang Đào đã đi xa rồi.
Đổng Sinh chạy đến trước mặt nhân viên ban nãy, ánh mắt lạnh lùng hỏi: “Anh có biết mình đang làm cái quái gì không? Đó là phạm nhân, là phạm nhân mà sếp Trương của các người đích thân hạ lệnh bắt đấy”.
Thật không ngờ, nhân viên chỉ đáp lại cho có lệ, dường như mình không liên quan đến việc thả kẻ ác nhân kia đi.
“Biết thì đã làm sao?”
“Nếu anh không còn việc gì nữa thì mau rời đi đi. Mệnh lệnh của tổ tác chiến kinh tế thì ngay cả sếp Trương cũng phải chịu”.
“Chuyện này không phải những nhân vật nhỏ như tôi có thể làm được, vì vậy anh đừng làm khó tôi nữa”, nói xong, nhân viên xoay người rời đi mà không để ý đến Đổng Sinh.
Tổ tác chiến kinh tế?
Đổng Sinh chau mày, tự hỏi đây rốt cuộc là chuyện gì?
Anh ta vội lấy điện thoại ra, nhấc gọi cho ông nội mình.
Chuyện này phức tạp rồi đây!
“Tút… Tút… Tút…”, âm thanh điện thoại truyền lại khiến Đổng Sinh căng thẳng theo, trên trán đã toát hết mồ hôi.
Anh ta không cam tâm, kẻ thù của nhà mình đã bị bắt, chỉ kém một bước nữa thôi là có thể bắt hắn chịu chế tài của pháp luật.
Nhưng không ngờ… Lúc này, phạm nhân lại được thả ra, làm sao mà Đổng Sinh không sốt sắng được.
“Tút… Alo?”
“Đổng Sinh à! Lý Giang Đào vẫn không chịu khai gì. Không sao, cứ dày vò hắn dần dần cũng được. Cháu mau về nhà đi”.
Cuối cùng đầu dây kia cũng bắt máy, ông nội nói ấm áp như vậy khiến Đổng Sinh cũng dịu đi nhiều.
Chỉ thấy Đổng Sinh kìm chế cảm xúc của mình, trầm giọng nói: “Ông ơi… Không xong rồi, xảy ra chuyện rồi”.
“Lý Giang Đào… Được thả ra rồi, là mệnh lệnh của tổ tác chiến kinh tế”.
Một hồi lâu không thấy một câu nói nào truyền đến nữa.
Ông cụ Đổng sắc mặt căng thẳng.
Tổ tác chiến kinh tế ở Giang Thành… Là một tổ chức quản lý tất cả kinh tế và tội phạm liên quan đến kinh tế, có quyền quyết định cuối cùng, địa vị tương đương với tổ tác chiến.
Tổ tác chiến kinh tế luôn với danh nghĩa làm việc công bằng mà nay lại thả tội phạm ra?
“Ông ơi? Ông sao vậy ạ?”
“Lập tức nói chuyện này với cậu Vu, sau đó toàn lực phối hợp điều tra với cậu ấy”.
“Nếu đã có người bảo vệ Lý Giang Đào thì nhất định phải bắt được kẻ đứng phía sau!”
“Giang Thành không thể để những mầm mống độc hại này xuất hiện”.
Ông cụ Đổng nói vô cùng có lực khiến Đổng Sinh đang căng thẳng cũng yên tâm phần nào, sau đó đáp lại: “Vâng, cháu biết làm thế nào rồi ạ”.
Sau khi cúp điện thoại, Đổng Sinh mở điện thoại ra, sau đó tìm được số điện thoại của Vu Kiệt rồi nhấc máy gọi…
Anh ta không dám chậm trễ một giây nào!
…
Sau khi Vu Kiệt xử lý chuyện ở hội thương nghiệp Vạn Hải, anh không về thôn luôn mà chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Sau khi đi ra hội thương nghiệp cũng đã gần tối. Không biết mưa đã tạnh từ lúc nào, sau cơn mưa làn gió mang theo mùi bùn đất thổi đến.
“Ting, ting!”, điện thoại vang lên, Vu Kiệt lấy ra nhìn thì phát hiện là tin mà anh trai Vu Sơn gửi đến.
“Hai mươi triệu tệ đã chuyển vào tài khoản của thôn rồi, mọi người đều rất vui…”.
Vu Kiệt nhìn thấy tin này thì trong lòng cũng vui mừng khôn xiết.
Anh cười một cái rồi đi chầm chậm trên đường, sau đó dừng lại, ngửa đầu lên nhắm mắt lại, hít một hơi lạnh…
Không khí sau cơn mưa cũng mát mẻ hơn khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chuyện của thôn Vu Gia đã giải quyết xong, Vu Kiệt bắt đầu có chút nhớ người nhà. Đặc biệt là ông cụ Lý.
Từ sau khi xuất quan hóa kình, do chuyện quá cấp bách nên anh không kịp nói lời nào với ông nội và bố.
Nói gì thì nói, họ cũng là người thân có chung dòng máu với mình, không biết lúc này họ đang làm gì…
Nhớ người thân, Vu Kiệt không khỏi nặng lòng.
“Ông Lý! Hay là hôm nay đến quán kia ăn cơm đi, quán đó rẻ hơn nhiều”.
“Haiz! Ngày nào ông cũng làm việc mệt như vậy, sao không đi ăn đồ ngon chút?”
“Không, tôi không ăn đâu. Tôi kiếm được bao nhiêu tiền ở công trường thì đều phải cầm về nhà cho con đi học”.
“…”, cách đó không xa các công nhân tan làm đang bàn luận về ăn quán nào rẻ hơn, cuộc đối thoại của họ Vu Kiệt đều nghe thấy hết.
Nhìn thấy họ, Vu Kiệt dường như nhìn thấy bố nuôi và chú Hải.
Họ đều là những người dân chất phác, cần cù lao động. Hàng ngày đều nỗ lực làm việc, chỉ vì lo cho gia đình mình.
Nhưng tên Lý Giang Đào kia lại dùng tất cả thủ đoạn để chèn ép những con người đáng thương này.
Lúc đó, lúc Vu Kiệt nhìn thấy Mật Điệp Tư gửi đến chứng cứ nhìn thấy Lý Giang Đào sai người đến đánh những dân công đến đòi tiền lương, Vu Kiệt chỉ cảm thấy phẫn nộ vô cùng.
Tại sao?
Tại sao loại cặn bã này lại có vị trí nắm quyền lực trong tay nhưng lại không làm những việc chính đáng?
Tại sao những kẻ này lại giẫm đạp lên người dân như giẫm con kiến?
Tại sao?
Thật sự hy vọng sau này không có những kẻ chỉ biết chèn ép người dưới như Lý Giang Đào?
Nếu không thì, các anh em trong Lang Nha, các chiến sĩ dùng tính mạng của mình bảo vệ lãnh thổ…
Kể cả lãnh thổ mà anh đã không tiếc giá gì để bảo vệ…
Để cho đám ác bá này sống rồi chúng hưởng thụ thú vui ích kỷ của mình thì có ý nghĩa gì?
Dựa vào cái gì?
Vu Kiệt cứ nhìn họ như vậy, nhìn đến khi họ đi xa.
Nghĩ đến việc chú Hải sau khi nhìn thấy hai mươi triệu tệ thì chắc chắn sẽ vui lắm.
Vu Kiệt mỉm cười, định xoay người về thôn Vu Gia để thăm chú Hải và dân làng.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai!
“Ting, ting, ting!”
Vu Kiệt mở điện thoại ra, phát hiện đó là Đổng Sinh gọi nên chau mày nghi hoặc. Anh đặt điện thoại bên tai.
“Anh Vu… Không xong rồi!”
“Xảy ra chuyện rồi! Lý Giang Đào… Đã được thả ra rồi”.