Đệ Nhất Lang Vương

Chương 308: Nhà họ Dương đến rồi




Trong một gia tộc hào môn ở thành phố Hương Thành…

“Ting, ting, ting…. Ting, ting, ting”, tiếng chuông dồn dập như phá tan sự yên tĩnh ở đây.

Mạnh Nham, gia chủ của nhà họ Mạnh khẽ chau mày, đứng dậy mở điện thoại ra.

Nhìn thấy tên trên màn hình thì ánh mắt lập tức căng thẳng. Lại là thằng con trai cả ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm.

Ông ta có chút không nhẫn nại được nên nhận điện thoại rồi đặt bên tai.

Nhưng… Lúc nghe điện thoại thì giọng nói gấp gáp truyền đến.

“Bố ơi! Mau đến cứu con với… Con sắp bị đánh chết trong bệnh viện rồi…”.

“Thằng Vu Kiệt, thằng đó… Nó đánh gãy chân con rồi…”.

“Tút!”, điện thoại nhất thời bị ngắt, trong gia tộc lúc này im lặng như tờ.

Mạnh Nham, gia chủ gia tộc nhà họ Mạnh sắc mặt lạnh lùng, đứng trước cửa sổ rồi từ từ đặt điện thoại xuống.

Câu nói vẫn văng vẳng bên tai: “Chân của con bị gãy rồi…”.

Sao có thể?

Vu Kiệt là kẻ nào mà dám làm thế…

Mạnh Nham sầm mặt lại rồi quát: “Người đâu!”

Quản gia bên ngoài cửa vội đi vào, cung kính đứng sau Mạnh Nham.

“Trong vòng mười phút tôi muốn biết tối nay rốt cuộc con trai tôi đã xảy ra chuyện gì?”

“Vâng thưa gia chủ!”

Sắc mặt Mạnh Nham lạnh lùng đến đáng sợ.

Tên Vu Kiệt kia, lẽ nào không biết thân phận của Mạnh Long sao? Dám ra tay với người của nhà họ Mạnh như vậy?

Hương Thành rộng lớn này, kể cả khu vực Đông Lục cũng không có kẻ thứ hai to gan đến vậy?

Bất luận là ai, nếu như hôm nay dám động vào người của nhà họ Mạnh thì đều phải chết!

Ánh mắt Mạnh Nham lạnh lùng, sau đó mở điện thoại ra gọi đến một số.

“Alo! Gia chủ Mạnh! Muộn như này còn gọi điện thoại đến là có chuyện gấp sao?”, hội trưởng hiệp hội y học Hương Thành mắt lem kem nghe điện thoại.

Ông ta không hiểu sao giờ này gia chủ nhà họ Mạnh lại còn gọi điện thoại đến làm gì?

“Con trai tôi ở bệnh viện Hương Thành bị người ta đánh gãy hai chân. Ông là hội trưởng hiệp hội y học mà còn hỏi tôi là có chuyện gấp gì sao? Tôi thấy, ông chê vị trí hiện giờ của mình ngồi lâu chán quá rồi hử?”

Hội trưởng nghe thấy vậy thì kinh hãi, trợn trừng hai mắt và tỉnh ngủ luôn.

Chân của cậu chủ Mạnh bị đánh gãy?

“Sao… Sao có thể? Cậu chủ Mạnh bị đánh gãy hai chân ở bệnh viện ư?”

“Khốn kiếp! Đêm hôm tôi gọi điện thoại đến chỉ để đùa với ông sao?”

“Không dám, không dám, xin gia chủ Mạnh cứ ra chỉ thị”.

“Hiện giờ trong bệnh viện có một kẻ tên là Vu Kiệt, chính hắn đánh gãy chân của con trai tôi. Bây giờ ông biết mình nên làm thế nào rồi chứ?”

“Tốt nhất là ông hãy huy động tất cả lực lượng, sau đó giải thích rõ chuyện này cho tôi”.

“Vâng thưa gia chủ”. Hội trưởng không dám không nghe, cung kính đáp lại.

“Xin gia chủ cứ yên tâm. Chuyện này tôi nhất định sẽ cho gia chủ một câu trả lời vừa ý nhất”.

Hội trưởng hiệp hội y học đặt điện thoại xuống, sau đó không dám chậm trễ. Ông ta vội gọi điện thoại cho viện trưởng Trương nhưng không gọi được.

Hội trưởng vừa lẩm bẩm không biết viện trưởng Vương đang làm gì, vừa vội vàng mặc quần áo đi về phía bệnh viện.

“Tút!”, Mạnh Nham cúp điện thoại.

Lúc này, quản gia cũng điều tra xong rồi đi vào báo cáo.

Ông ta ánh mắt căng thẳng, vội hỏi.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“… Gia chủ! Chuyện là như này! Hiện giờ người đều ở hết bệnh viện”.

“Bốp”, Mạnh Nham đập bàn, lớn tiếng quát.

“Không ngờ người nhà họ Dương lại dám ngông cuồng đến vậy”.

“Lần trước ép tôi phải đến tận nơi để xin lỗi, kết quả là đóng cửa không tiếp”.

“Lần này lại dám ra tay ở địa bàn của tôi, còn đánh gãy hai chân của con trai tôi”.

“Lão già Dương Chấn Hoa nghĩ rằng nhà họ Mạnh dễ bắt nạt sao?”

Mạnh Nham đập bàn bôm bốp, trong ngôi nhà rộng lớn lúc này đều là tiếng phẫn nộ của ông ta.

“Đánh gãy hai chân của cậu chủ không phải là người của nhà họ Dương ạ. Theo như tìm hiểu thì đây là người yêu của cô chủ nhà họ Dương, đã xuất ngũ ạ”, quản gia ở bên cạnh cẩn thận, nói.

Mạnh Nham quay đầu lại nhìn quản gia, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như muốn nuốt sống quản gia.

“Một tên xuất ngũ nhỏ bé mà dám ra tay với con trai tôi, chẳng phải dựa vào nhà họ Dương thì còn dựa vào đâu nữa?”

“Có gì khác nhau đâu, đồ ngu xuẩn nhà ông”.

“Nhà họ Mạnh đã bao giờ bị người khác chèn ép như vậy đâu?”

Mạnh Nham ngập ngừng chút, sau đó thở hổn hển để mình bình tĩnh lại.

“Truyền lệnh của tôi!”

“Tập kết tất cả hộ vệ của nhà họ Mạnh, huy động hết các thám tử”.

“Tôi muốn nhà họ Dương mãi mãi không có cơ hội ngóc đầu lên được”.



Rất nhanh, thông tin nhà họ Mạnh huy động tất cả lực lượng đã truyền đến tai của các gia tộc trong khu vực Đông Lục.

Họ từng nhận ân huệ của nhà họ Mạnh, đều coi nhà họ Mạnh là đầu tàu.

Lúc này họ cũng dốc hết sức lực, chuẩn bị để đến bệnh viện Hương Thành.

Thông tin nhà họ Mạnh truyền đi cũng truyền đến các gia tộc thượng lưu trong các giới ở Hương Thành.

Nhà họ Mạnh là gia tộc như nào chứ? Là gia tộc ở khu vực Đông Lục của Hoa Hạ, thuộc một trong sáu thành phố hạng một.

Gia tộc đứng đầu trong các gia tộc lớn chính là nhà họ Mạnh.

Không ít người đều nghĩ rằng đây là cơ hội tuyệt vời để nịnh nọt bám lấy nhà họ Mạnh, vì vậy các gia tộc đều ra tay.

Trong gia tộc hạng hai của Hương Thành…

“Cái gì? Kẻ nào dám to gan như vậy?”

“Anh thật sự nghe rõ rồi sao? Kẻ đó đã đánh gãy hai chân của cậu chủ Mạnh?”

“Gia chủ! Đúng 100%, người của chúng ta đã lén đi nghe ngóng”.

“Ha ha… Đúng là không biết lượng sức mình”.

“Nếu nhà họ Mạnh đã huy động nhiều người như thế thì tôi cũng không thể ngồi chờ được. Mau, dẫn người theo tôi đến bệnh viện”.

“…”, không chỉ có gia tộc hạng hai phấn khích như vậy mà kể cả gia tộc hạng ba cũng thế.

“Có thật thế không? Cậu chủ Mạnh dẫn trăm người đến bệnh viện mà vẫn bị đánh á?”

“Vâng ạ! Gia chủ nhà họ Mạnh cũng huy động người rồi, cảnh tượng này hoành tráng lắm ạ”.

“Nếu đã như vậy thì còn đợi gì nữa? Dẫn người đi đến bệnh viện?”

“…”, các gia tộc khác của Hương Thành khi nhận được thông tin thì đều tỉnh ngủ rồi dẫn người đến bệnh viện.

Họ hy vọng có thể từ chuyện này mà được nhà họ Mạnh nhìn bằng con mắt khác.

Nhưng những gia tộc này không biết là, họ sắp đối mặt không phải thế cục đơn giản như họ nghĩ.

Nhà họ Dương mãi mãi không dễ đối phó thế. Thậm chí bất cứ gia tộc nào, kể cả là nhà họ Mạnh mà họ luôn coi là đứng đầu khu vực Đông Lục cũng không phải là đối thủ.

Bởi vì tất cả gia tộc đều không biết, lúc này ở trong bệnh viện, người đàn ông đánh gãy hai chân của cậu chủ Mạnh đến từ một gia tộc đứng đầu trong thủ đô, nhà họ Lý…

Cậu chủ nhà họ Lý này sẽ khiến họ biết được, thế giới này không phải cứ có quyền thế mới là trên hết.

Nếu đối phương vô đạo!

Nếu đối phương vô lý thì cái giá phải trả sẽ vô cùng thê thảm!

Đêm nay Hương Thành chắc chắn sẽ phải trả qua một đêm không được bình lặng cho lắm.

Vô số những số phận từng đứng trên tầng lớp cao trong xã hội sẽ phải biến mất trong đêm.

Cái tên Vu Kiệt sẽ khuấy động cả thành phố Hương Thành này.



Đêm nay, trên bầu trời yên ắng ngoài gió thổi thì không có sóng gió gì. Đột nhiên mười mấy luồng âm thanh như phá vỡ sự yên tĩnh này.

Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy mười mấy máy bay trực thăng bay lượn trên trời, phát ra âm thanh vô cùng lớn.

Ở thành phố Hương Thành…

Một chiếc xe Rolls royce đi băng băng trên đường cao tốc rồi dừng lại bên đường. Sau đó phía sau có mấy chục chiếc xe tải cũng dừng ở bên đường.

Và rồi hơn chục xe đều xuất hiện rất nhiều vệ sĩ. Họ đứng chật kín đường quốc lộ.

Họ đứng theo hàng ở bên cạnh xe, đợi nghe lệnh.

Cửa xe Rolls royce được mở ra, điều đầu tiên đập vào mắt mọi người chính là một ông cụ chống gậy được thiết kế tinh xảo và có giá trị lớn.

Ánh mắt ông cụ lạnh lùng, nghiêm nghị dường như khác với vẻ hiền từ mọi ngày.

Khí thế uy nghiêm của ông cụ Lý khiến mọi người chấn động.

“Ông cụ Dương!”, một người thanh niên ở đằng xa chạy lại rồi đỡ lấy ông cụ Dương.

Nhà họ Dương đến rồi!