Vu Kiệt là người tốt!
Nhưng lòng tốt của anh sẽ chỉ dành cho những người bên cạnh anh.
Dưới ánh nhìn của mọi người, ánh mắt anh rơi vào người đang mặc một bộ Kung Fu trên võ đài, Thanh Long.
Mã Quốc Quốc đang nằm trên mặt đất liên lục ho ra máu, vẻ mặt thật không thể tưởng tượng được.
Ông ta thua rồi!
Hoàn toàn thua cuộc.
Ông ta không hề nghĩ đến chuyện bản thân mình lại có thể thua đến mức thảm hại như vậy.
Càng không nghĩ đến tên Vu Kiệt này vừa ra tay lại có thể lợi hại đến thế.
Tất cả mọi người cũng nhất thời chưa kịp phản ứng.
Thông tin tình báo không phải nói tên Vu Kiệt này chỉ là một tên hậu cầu vô dụng sao?
Sao bây giờ vừa chứng kiến cảnh này, hình như không phải là như vậy?
Sau khi bầu không khí im lặng mấy chục giây, Diệp Thanh Dương mới bình tĩnh lại, năm ngón tay ông ta siết chặt, khí thế đột nhiên thay đổi, sau đó rống lên: "Thằng nhãi kia, mày sẽ phải trả giá cho những hành động này!"
“Vậy sao? Tôi rất muốn xem xem, ông làm thế nào để khiến tôi phải trả giá?”, Vu Kiệt lạnh lùng đáp.
“Mày…”, Diệp Thanh Dương đang muốn nói tiếp, không ngờ lại bị Thanh Long bỗng nhiên ngắt lời: “Chú Diệp, để hắn lên đây đi! Người này, cháu sẽ giúp chú, giúp hiệp hội, giúp giới võ thuật trong nước dạy dỗ hắn một cách tàn nhẫn!”. truyện tiên hiệp hay
“…”, sau một hồi im lặng, Diệp Thanh Dương gật đầu đồng ý, cầm lấy micro nói với tất cả mọi người: “Trận đấu sinh tử, bây giờ chính thức bắt đầu”.
Dứt lời, ông ta bước xuống võ đài, trực tiếp đi đến trước mặt Vu Kiệt, trừng mắt nhìn anh.
“Sau khi trận đấu này kết thúc, bất kể kết cục có như thế nào, mày nhất định sẽ phải trả một cái giá thê thảm cho hành vi lúc nãy. Tao đảm bảo hiệp hội sẽ huy động toàn bộ các lực lượng cơ quan khiến mày phải ngồi tù, một kẻ vừa ra tù, có lẽ mày hiểu rất rõ cảm giác đó là như thế nào nhỉ!”
Diệp Thanh Dương trầm giọng nói.
Giọng điệu rõ ràng mang theo những lời uy hiếp.
Nhưng…
Ông ta uy hiếp sai người rồi.
Sắc mặt Vu Kiệt không đổi: “Ông đang uy hiếp tôi?”
“Hừ, trong lòng mày tự hiểu, một kẻ bại hoại, thôi bỏ đi. Có lẽ tao đã nghĩ nhiều rồi, đối thủ là cậu chủ Thanh Long của Long Môn, kết cục của mày chỉ có chết mà thôi!”
“Người đâu”.
Vừa dứt lời, Diệp Thanh Dương thét lớn.
Ngay lập tức, phía lối vào của phòng tập quyền anh ở tầng hầm, mấy chục người hùng hổ xông vào.
“Chủ tịch!”
Đám người này đều là tay chân và thành viên của hiệp hội.
“Lập tức đưa ông Mã đến bệnh viện cấp cứu!”
“Đừng làm lỡ thời gian cứu chữa tốt nhất”.
“Vâng!”
Dứt lời, mấy chục người kia vội vàng khiêng Mã Quốc Quốc hôn mê bất tỉnh dậy, rời khỏi phòng tập quyền anh.
Nhanh chóng đi đến bệnh viện.
Sau đó, Diệp Thanh Dương lại trừng mắt liếc Vu Kiệt một cái, trở về chỗ ngồi lúc nãy.
“Anh Kiệt…”, sắc mặt Trịnh Long nặng nề, đúng lúc Vu Kiệt đang chuẩn bị lên võ đài, anh ta lo lắng hét lên một tiếng.
Vu Kiệt quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng kia vẫn hiện đầy sát khí như cũ.
“Nhỡ kỹ, lát nữa một khi xảy ra bạo loạn thì đừng đợi tôi, tự mình chạy ra ngoài!”
“Anh Kiệt…”
“Đừng nói nữa, hôm nay Long Môn nhất định phải đưa ra một lời giải thích!”
Nói xong Vu Kiệt xoay người, giống như một loại khí tức ma quỷ xen lẫn với đoạn tuyệt mà bước lên võ đài.
Anh nhìn chằm chằm Thanh Long!
Trước khi mọi chuyện xảy ra, anh chưa từng gặp người này.
Nhưng sát ý còn mạnh hơn gấp trăm lần so với lúc trước anh đến Long Môn.
Ngay lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều chăm chú theo dõi hai người này, tưởng như ngừng thở, không dám nhúc nhích!
Vu Kiệt đánh giá Thanh Long một lượt!
Thanh Long cũng đang đánh giá anh!
Rất khó tưởng tượng, người như thế này, sao lúc trước lại có thể chỉ một đấm mà đánh bại Hứa Tình Phong và tên Du Long vô dụng kia chứ?
Hắn thật sự rất lợi hại?
Hừ!
“Tối hôm trước, mày ở bãi đỗ xe làm những chuyện đó, tao đều nhìn thấy hết rồi!”, Thanh Long lên tiếng đánh tan bầu không khí im lặng, sau đó hắn ta di chuyển đến phía trước Vu Kiệt cách anh năm mét.
Đối mặt với câu nói này của hắn ta, Vu Kiệt trực tiếp đáp.
“Phía trước năm mét, tao là vô địch, mày sẽ chết rất thảm hại!”
“…”
Xoẹt!
Chỉ thấy lông mày của Thanh Long lập tức cụp xuống, một luồng khí lạnh buốt từ khóe mắt hắn ta tràn ra khắp khuôn mặt.
“Vô địch?”
Hai chữ này lập tức đâm trúng tim đen của Thanh Long.
Hắn ta là một kẻ vô cùng cao ngạo!
Sau đó, hắn ta nói tiếp!
“Từ nhỏ đến lớn, mày là người đầu tiên dám nói chuyện với tao như vậy. Mày rất dũng cảm, nhưng đáng tiếc là trên đời này dù có bao nhiêu thiên tài đi chăng nữa thì cũng không bao giờ có thể phá vỡ xiềng xích của thời gian. Thế hệ trẻ ở thủ đô này hay là cả quốc gia này cũng không ai có thể vượt qua được tao. Cảnh giới của tao tuyệt đối không phải giống như tên Du Long vô dụng kia đâu”.
“Hơn nữa, quyết định đấu trận sinh tử này với mày, tao cũng chỉ là vì muốn đoạt được quyền thừa kế Long Môn mà thôi. Cái chết của mày sẽ làm bước đệm cho tương lai của tao, tuy tao không biết mày làm sao có thể khiến Long Môn mất hết thể diện khi tao không có mặt!”
“Nhưng tao đảm bảo, từ hôm nay trở đi, xác của mày nhất định sẽ bị nghiền nát ở đây, ầm ầm ngã xuống. Cho nên trước khi mày chết, tao có thể thỏa mãn mày một điều kiện, xem như là thương hại một kẻ sắp chết.
“Nói đi!”
Còn chưa ra tay, đã bị kết án tử tình.
Vu Kiệt hơi híp mắt, anh lạnh lùng nói: “Chuyện ở Giang Thành là mày làm sao?”
“Đúng!”
Thanh Long không chút giấu giếm: "Sau khi nhìn thấy mày ở bãi đỗ xe vào ngày hôm trước, tao đã bắt đầu điều tra thông tin của mày. Thật không may, mày lại chính là người mà Long Môn phát lệnh truy sát!"
“Đúng lúc! Người mà mày đánh gãy chân lại chính là đại sư huynh đè đầu cưỡi cổ tao, không có hắn, tao cũng có thêm cơ hội. Từ góc độ nào đó mà nói, tao còn phải cảm ơn mày, chỉ đáng tiếc, rất không may mày nhất định phải chết!”
“Chú Từ cần cái chết của mày để lấy lại lòng tin của đại nhân Nham Long. Tao cần cái chết của mày để hoàn thành giao dịch giữa tao với chú Từ. Hơn nữa, chị dâu và cháu gái của mày cũng cần cái chết của mày để có cơ hội được tái sinh!”
“Cho nên…cách thức duy nhất của mày chính là, bị tao giết chết, còn có gì thắc mắc không?
Từ đầu đến cuối, Thanh Long đều có thái độ xem Vu Kiệt như người chết.
Một tên thoái ngũ từ đội hậu cần vô dụng
Có thể lợi hại đến mức nào?
Giỏi lắm cũng chỉ có chút thân thủ nhanh nhẹn mà thôi.
Trong lòng hắn ta ngày càng coi thường Hứa Tình Phong và Du Long.
Chỉ là…
Đúng ngay lúc hắn ta vừa nói xong, vấn đề tiếp theo của Vu Kiệt lập tức khiến sắc mặt hắn ta tái mét.
“Cho nên cái người đàn ông đến từ Huyết Cương Bắc Băng chính là đại nhân Nham Long mà mày vừa nói?”
“…”
Huyết Cương Bắc Băng!
Đây chính là bí mật của Long Môn!
Trong phút chốc, vẻ mặt của Thanh Long bỗng trở nên nghiêm trọng, hắn ta kinh ngạc nhìn Vu Kiệt!
“Mày…sao mày lại biết?”
Hắn ta đang định hỏi thì liền bị Vu Kiệt ngắt lời, nói: “Cho nên cái tên Nham Long đó vẫn còn ở thủ đô sao?”
“Anh ta từ Lập Kiên đến, giết chết một ông già có dắt một con đao ở trên eo rồi đến thủ đô!”
“Vậy sao?”
“Mày…”
“Mày rốt cuộc là ai?”, sắc mặt Thanh Long tái mét, đồng tử đột nhiên co rút lại, không ngờ Vu Kiệt lại biết thân phận của đại nhân Nham Long, sau một hồi kinh ngạc, trong mắt hắn ta lộ ra vẻ sát khí!
“Xem ra, mày lại có thêm một lý do phải chết, Vu Kiệt, mày đi chết đi!”
Dứt lời, Thanh Long đột nhiên ra tay, nắm đấm của hắn ta lập tức ngưng tụ một ít kình lực, lao về phía Vu Kiệt.
Nhưng…
Nắm đấm kia còn chưa đến, Vu Kiệt ở trước mặt bỗng nhiên biến mất!
“Cái gì?”
Thanh Long kinh hãi: “Người đâu?”
Hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì sau lưng, một luồng sát ý xuyên thấu tim gan ầm ầm lao đến.
Bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng của Vu Kiệt…
“Xem ra, cái chết của ông cụ Hoàng thật sự có liên quan đến Long Môn!”
“Nói!”
“Nham Long ở đâu?”