Ngày hôm sau, trong sân bay của một căn cứ địa bí mật ở ngoại ô phía tây thủ đô đón một chiếc máy bay hàng không màu xanh quân đội xuất phát từ Lập Kiên.
Trên trời mưa dày hạt khiến ngày hè cũng mát mẻ hơn.
Hàng trăm chiến sĩ mặc quân phục màu xanh đeo vũ trang đứng canh ở cổng sân bay, xếp thành bốn hàng nhìn máy bay chầm chậm hạ trước mặt mình.
Khi cửa cabin được tiếp viên mở ra, hai chiến sĩ thần sắc căng thẳng nhanh chóng lên trước rồi vào bên trong cabin.
Nghi lễ vang lên, một chiếc cáng được hai chiến sĩ cẩn thận nâng ra từ cabin.
Một bước…
Một bước…
Đã về với thủ đô rồi!
Thi thể trên cáng được bọc trong một lớp vải trắng, đi đến nghĩa trang chuyên mai táng thành viên của tổ chức Đệ Nhất.
…
“Cháu không lại xem sao?”, trong gian nhà ở phía xa mấy trăm mét, nhìn thi thể dần chôn vào đất, thần sắc ông cụ Lý trầm giọng hỏi.
Vu Kiệt đứng ở bên cạnh ông cụ Lý, trầm ngâm không nói gì.
Còn nhớ lần đầu tiên gặp ông Hoàng, là trên biển cách bờ hơn 30km. Lúc đó, ông Hoàng chèo thuyền, nở nụ cười hiền hòa rồi đưa cho anh bình rượu mạnh.
Lúc rời đi, ông Hoàng ngồi trên thuyền nhỏ nhìn anh, sau đó kính lễ với những người khác ở trên tàu.
Những ký ức này cứ ùa về, dường như chuyện mới hôm qua.
Trên thực tế, thời gian này không cách quá xa. Vu Kiệt nắm chặt nắm đấm, trong hai mắt lộ ra sát khí lạnh lùng. Anh nhìn người thanh niên trước mặt, hỏi: “Đối phương đến tìm tôi?”
Thanh niên ở tổ chức Đệ Nhất gật đầu nói: “Theo như bản ghi âm ông Hoàng trước lúc chết để lại, đối phương đến tìm anh, có liên quan đến Địa Ma lúc đó, đến từ Huyết Cương Bắc Băng”.
“Huyết Cương Bắc Băng…”, thần sắc Vu Kiệt ngưng trọng. Anh có nghe nói đến bốn chữ này rồi.
Nghe nói, đây là một trong ba Đại Tu La trên thế giới.
Sau trận huyết chiến với Địa Ma ở biên giới thì uy danh của anh vang khắp thế giới, sau đó bị nhốt trong tù năm năm, anh thỉnh thoảng cũng nghe thấy những tin đồn về ba Đại Tu La trên thế giới.
Nghe nói, đó là cấm địa đối với lính đánh thuê và sát thủ.
Là điểm kết thúc của tất cả bạo lực trên thế giới và là nơi xuất phát của ác ma.
Là nơi mà vô số hào môn mọi nơi trên thế giới nuôi dưỡng ra bao kẻ phản nghịch, tất cả các nước đều không dung thứ.
Lúc Vu Kiệt nghe thấy tên đó đến từ Huyết Cương Bắc Băng, vì Địa Ma mà nhằm vào mình thì nhất thời có chút hoang mang.
Nhưng… Mày nhằm vào tao thì cứ nhằm, sao phải ra tay với một ông lão chung thân báo quốc.
“Xin lỗi!”, hồi lâu, Vu Kiệt nói lời xin lỗi với thanh niên này.
Ngàn lời khó nói, anh không biết nên nói gì.
Một thành viên tổ chức Đệ Nhất đã vì mình mà chết…
Người thanh niên lạnh lùng nói: “Nếu như anh muốn xin lỗi thì đó là nỗi sỉ nhục với ông Hoàng. Lúc đó, sở dĩ Đệ Nhất quyết định dùng người phục kích hiệu Thiên Tử đi giúp anh thực hiện nhiệm vụ lần đó, là vì việc anh làm có liên quan đến tôn nghiêm của đất nước, liên quan đến các anh hùng. Là một người đàn ông, đó là việc nên làm”.
“Chúng tôi kính trọng anh, nghĩ rằng anh làm đều là đúng nên đã đồng ý vô điều kiện với nhà họ Lý, đồng ý với Tần Bưu của Long Tiễn, còn cả ông Lưu nữa, vượt biên ra tay giúp anh. Và ông Hoàng cũng cho là như vậy”.
“Giúp anh, chúng tôi không có gì hối hận cả. Kể cả sau chuyện đó có bị giết, bị liên lụy thì chúng tôi cũng không hối hận. Vì chúng tôi là Đệ Nhất, là người luôn trong bóng tối ngầm bảo vệ người dân. Lời xin lỗi của anh không có bất cứ ý nghĩa gì. Ông Hoàng không thể sống lại, sự việc cũng không có gì chuyển ngoặt. Nếu làm thế thì anh đang sỉ nhục với việc ông Hoàng dùng chân tình để đối đãi với anh đấy. Vì vậy, anh không cần xin lỗi”.
Ba câu nói hoàn toàn thể hiện ra khí chất của Đệ Nhất.
Kiên quyết, lạnh lùng, không hối hận.
Nhưng…
Vu Kiệt cảm thấy khó chịu trong lòng, anh nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Nhưng cũng phải để tôi làm gì đó chứ?”
“Làm gì?”, thanh niên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xám xịt.
Nghĩ tới địa vị ở các nước của ba Đại Tu La. Sau đó, anh ta nói: “Sóng gió đến rồi, Đệ Nhất không tiện ra tay. Nếu như anh thật sự muốn làm gì đó thì hãy đồng ý với tôi, báo thù cho ông Hoàng”.
“Được!”
“Những thông tin liên quan đến hành tung của Huyết Cương Bắc Băng, tôi sẽ sai người trong hôm nay chuyển cho Mật Điệp Tư. Giờ anh đã là thủ lĩnh của Mật Điệp Tư của nhà họ Lý, hy vọng anh có thể làm theo những gì anh nói ban nãy”.
“Tôi sẽ làm như vậy!”
“Tôi ghi nhớ rồi đấy! Tôi cũng sẽ quan sát nữa”.
“Tạm biệt Lang Vương, hy vọng anh không làm tôi thất vọng!”
…
Đệ Nhất giống như con dao của nước nhà. Mặc dù nói, ba Đại Tu La khiến các nước trên thế giới không ưa nhưng cũng không có nước nào dám ra tay lộ liễu. Ngoài thực lực không thể thăm dò và việc can thiệp vào các nước của ba Đại Tu La, điều quan trọng hơn là một khi ra tay thì có thể khiến Tu La bùng nổ rồi nổi điên và làm liên lụy nhiều người vô tội.
Suy nghĩ toàn diện nên Đệ Nhất không thể ra tay! Vì vậy, họ cần tìm một người, một người có võ công cao cường và tuyệt đối trung thành.
Người đó chính là Vu Kiệt!
Ánh đèn vàng mờ ảo chiếu rọi lên ngôi mộ của ông Hoàng.
Trước bia mộ, một mình Vu Kiệt đứng trong màn mưa, hai mắt nhìn chữ khắc trên bia mộ.
Những giọt nước mắt lăn trên gò má.
Bên tai văng vẳng tiếng nói của ông Hoàng.
“Vợ tôi dậy rồi, hihi, phải quay về nhà nấu cơm đấy”.
“Ha ha ha…”.
Trong đầu anh lúc này, những câu nói của ông Hoàng cứ văng vẳng. Ông ta là người bố có hai cô con gái.
Ông ta sống trên biển, mai phục trên nước khác, là anh hùng đã xa quê hương nhiều năm.
Ông Hoàng cũng là ông lão muốn được về quê để sống cuộc đời bình an giản dị.
“Xin lỗi!”
Vu Kiệt thút thít, nói: “Yên tâm! Thù này tôi nhất định sẽ báo cho ông. Tôi nợ ông một bình rượu, kiếp sau sẽ trả. Nếu như có duyên thì chúng ta vẫn sẽ là chiến hữu. Ông Hoàng! Lên đường may mắn nha!”
Mỗi câu nói của anh đều là tiếng lòng!
Trong lúc mưa càng lúc càng lớn dần, Trịnh Long dẫn các thành viên đến, cuối cùng cũng đến bên cạnh Vu Kiệt.
“Anh Vu!”
“Nói đi”.
“Theo như thông tin có liên quan mà Đệ Nhất gửi, Mật Điệp Tư điều động tất cả thế lực điều tra tất cả các tuyến đường ngầm trong hai ngày nay. Sau đó tìm được một con tàu do gia tộc Rothschild bí mật đến thủ đô, có một người mang theo dao găm, thân phận không rõ. Khi xác nhận đó khớp với vết thương trên người của ông Hoàng thì chúng tôi chắc chắn hắn đến từ Huyết Cương Bắc Băng”.
“Tìm được rồi?”, Vu Kiệt nheo mắt hỏi.
“Ở đâu?”
“Ở Long Môn ạ!”
“…”, Vu Kiệt.