Mọi sự kiêu ngạo và độc đoán khi phải đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, vẫn luôn lố bịch như vậy.
Vừa rồi cô ta còn dựa vào Vương Đào mà dương dương tự đắc...
Bây giờ!
...
Dương Lan sợ rồi!
Cô ta hoàn toàn sợ hãi.
Sau khi nhìn thấy đôi chân bị giẫm nát của Vương Đào, cô ta cảm thấy mình căn bản không thể thoát khỏi nơi này một cánh yên bình!
Dương Lan nuốt nước bọt, đối mặt với sức mạnh trước mặt này, chỉ có thể nhận sai.
Khóe miệng cô ta run rẩy.
“Còn ngây ra đó làm gì? Không mau xin lỗi?”
Lý Thanh thúc giục.
“Tôi... tôi xin lỗi... tôi xin lỗi!”
Dương Lan nhìn về phía Mục Tiểu Vũ, nước mắt ấm ức chảy dài trên má, như thể cô ta là người bị hại vậy.
Nhìn thấy bộ dạng này, chút thiện ý cuối cùng của Mục Tiểu Vũ dành cho cô ta cũng hoàn toàn biến mất, cô bé khó chịu hỏi: “Tại sao cô lại khóc? Cô có tư cách gì mà khóc chứ? Lẽ nào là bọn tôi bắt nạt cô à? Rõ ràng là cô...”
“Xin lỗi... xin lỗi... tiểu Vũ, tôi có lỗi với cô, tôi xin lỗi cô, tôi không nên chế nhạo, làm khó cô, đều là lỗi của tôi...”
“...”, Mục Tiểu Vũ.
Cái cách mà cô ta vừa khóc vừa xin lỗi, thật nực cười biết bao.
Vẫn chưa đợi Mục Tiểu Vũ nói hết, Dương Lan đã trực tiếp xin lỗi.
“Tôi...”, Mục Tiểu Vũ có chút không nói nên lời.
Cô bé nhìn về phía Vu Kiệt: “Anh họ...”
“Em nói đi, chuyện này, chỉ cần em không đạt được yêu cầu thỏa đáng, vậy thì vẫn chưa kết thúc”, Vu Kiệt trầm giọng nói.
Nghe đến đây, trong lòng Lưu Hải run lên, tức giận nhìn chằm chằm Lý Thanh: “Trực tiếp đánh gãy chân cô ta!”
“Vâng!”
Lần này, Lý Thanh không còn do dự nữa, hắn ta trực tiếp nâng thanh gậy sắt lên đánh thẳng về phía đầu gối của Dương Lan.
“Rắc rắc!”
Không một lời thừa thãi.
Dương Lan... sắc mặt thống khổ, mạch máu vỡ nát ngã lăn ra đất.
Khi cơn đau thấu tim qua đi, đôi chân của cô ta đã mất đi cảm giác.
Cô ta ý thức được rằng, đôi chân của mình... đã bị phế rồi!
“Chân của tôi... chân của tôi...”, Dương Lan không khỏi kêu lên.
“Này anh... tôi đâu bảo anh đánh gãy chân của cô ta, tôi vẫn chưa nói xong cơ mà...”, sắc mặt Mục Tiểu Vũ đại biến, không ngờ Lưu Hải lại tàn nhẫn đến vậy.
“Cô Mục... tôi... tôi chỉ muốn cho cô một lời giải thích mà thôi, bọn họ chính là đúng người đúng tội!”, Lưu Hải nhanh chóng nói với vẻ nịnh nọt.
“Tôi...”, Mục Tiểu Vũ nhất thời không biết nên nói gì.
Cô bé không muốn sự việc làm lớn đến vậy.
“Anh Vu, anh xem...”, Lưu Hải quay đầu lại hỏi thái độ của Vu Kiệt, hắn ta rất rõ ràng, chỉ cần Vu Kiệt không truy cứu chuyện này, vậy thì, hắn cũng không phải chịu quá nhiều ảnh hưởng.
“Tiểu Vũ, em hết giận rồi chứ?”, Vu Kiệt hỏi.
“Anh họ, mau đưa cô ta đi bệnh viện đi! Em không muốn cô ta bị gãy chân, dù gì cũng là bạn học, em...”
“Được!”
Vu Kiệt gật đầu, nhìn Lưu Hải: “Đưa cô ta đến bệnh viện ngay lập tức, bây giờ đi thì vẫn còn kịp!”
“Vâng thưa anh Vu”, Lưu Hải thầm hài lòng, sau khi nháy mặt với Lý Thanh, lập tức có mấy người tới kéo Dương Lan xuống.
Kết cục này là do tự cô ta chuốc lấy.
Có điều cô ta có thể đi khỏi đây, nhưng Vương Đào thì lại không may mắn như vậy.
“Anh Vu, anh xem nên xử lý thế nào?”, Lưu Hải chỉ vào Vương Đào đang ngã trên mặt đất, toàn thân đều bị thương.
Cũng như trước, Vu Kiệt vẫn nhìn về phía Mục Tiểu Vũ hỏi: “Tiểu Vũ, em muốn xử lý sao?”
“Em?”
Trải qua chuyện của Dương Lan vừa rồi, Mục Tiểu Vũ căn bản không dám tự mình quyết định, cô bé lòng dạ lương thiện, không lỡ nhìn cảnh như thế nữa, bèn vội vã nói: “Anh họ, anh quyết định thay em, thế nào cũng được ạ!”
“Được!”
Vu Kiệt nói: “Tôi không muốn nhìn thấy hắn ta nữa, các người tự xử lý đi”.
“Hiểu rồi, anh Vu!”
Nói xong, Lưu Hải nghiêng người nói nhỏ vài câu với Lý Thanh, lập tức sai người kéo Vương Đào đang hấp hối xuống.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Vương Đào bị người ta kéo đi, không biết là đi đến nơi nào.
Người bạn gái mà hắn ta đưa tới, bạn cùng lớp trung học với Mục Tiểu Vũ, người không đợi tốt nghiệp đã vội bám lấy đại gia- Dương Lan, bởi vì ghen tị mà làm khó cô bé, thật sự đã hủy hoại tương lai của mình.
Trong ngành cược ngọc có một câu nói: Một dao đến thiên đường, một dao xuống địa ngục.
Đôi khi làm người cũng vậy.
Nếu như muốn thế giới đối xử tốt với bạn, trước hết bạn phải đối xử tốt với tất cả chúng sinh!
Sau khi Vương Đào bị kéo đi, ánh nhìn của mọi người về Mục Tiểu Vũ khá phức tạp, căn bản không dám bất kỳ suy nghĩ không nghiêm chỉnh nào, chỉ sợ sẽ rơi vào kết cục như Vương Đào và Dương Lan.
Đồng thời, cũng vì chuyện xảy ra tối nay, Mục Tiểu Vũ không có tâm trạng tiếp tục ở lại bữa tiệc đua xe nữa, muốn lái xe xám tuyết rời đi trước.
Còn về phần Vu Kiệt, Mục Tiểu Vũ không có tâm trạng, anh cũng không muốn ở lại đây, bèn nắm tay Dương Cẩm Tú đi về phía trước, cách mấy trăm mét tài xế vẫn đang ở đó chờ.
Chỉ là khi anh vừa đi ra khỏi cửa, một đôi mắt lạnh sau khi lướt qua người Vu Kiệt thì lập tức trở nên ngưng trọng.
Trên sân thượng, Thanh Long- người vừa lái một vòng Lamborghini đã quay lại, tay cầm ly rượu vang, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt.
Hắn ta có chút hưng phấn, những cũng không khỏi hoài nghi.
Gương mặt kia, đã in dấu ấn trong lòng hắn.
“Có chút quen thuộc!”, Thanh Long nói một cách quái dị, lấy điện thoại di động ra, lật lại bức ảnh do người đứng đầu tình báo của Long Môn gửi tới cách đây không lâu.
Đối chiếu.
Lại đối chiếu.
So từ lông mày tới ánh mắt.
“Vu Kiệt...”
“Thì ra... là hắn ta à!”
“Thì ra hắn là người sáng qua đã đả thương tên phế vật Du Long và lão già Hứa Tình Phong?”
Cho đến khi Vu Kiệt hoàn toàn rời đi, Thanh Long mới cất điện thoại đi, hắn ta nhìn chằm chằm vào cầu thang, người đang đi lên với vẻ mặt vui vẻ- Lưu Hải.
Trên mặt hắn ta hiện lên một nụ cười!
...
...
Một tiếng sau, Vu Kiệt cùng Dương Cẩm Tú trở lại tứ hợp viện.
Vì chuyện vừa xảy ra, Vu Kiệt kêu Mục Tiểu Vũ ở lại đó nghỉ ngơi một chút, ngày mai hãy về nhà, dù gì thì đây cũng là nhà của cô bé, tránh việc về nhà lại nghĩ linh tinh.
Và sau khi Vu Kiệt đưa Mục Tiểu Vũ về phòng, anh trở lại sân sau, chuẩn bị luyện tập một chút rồi đi ngủ thì quản gia nhà họ Lý đột nhiên vội vã bước đến.
“Cậu chủ... không... không ổn rồi...”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Vu Kiệt cau mày nói.
“Ông cụ gọi cậu đến thư phòng, ông hai ông ba và ông chủ cũng đang đợi cậu ở đó!”
“Được, tôi sẽ qua đó ngay”.
Cũng không kịp hỏi rõ là có chuyện gì, muộn như vậy mà xảy ra chuyện thì chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Anh tăng nhanh tốc độ, đi theo quản gia, đến phòng họp dành riêng cho thế hệ thứ hai của nhà họ Lý, đẩy cửa đi vào, thấy ngoài ông cụ và bố mình ra thì còn hai người chú nữa, ngoài ra còn có 3 người trẻ tuổi bí ẩn đang đứng trước sảnh, quay lưng về phía anh.
“Kẹt!”, sau khi Vu Kiệt vào phòng, quản gia lập tức từ bên ngoài đóng cửa lại.
“Đến rồi?”
Ông cụ Lý thở dài thườn thượt nói.
“Ông nội... xảy ra chuyện gì ạ?”, ông cụ Lý khẽ gật đầu, sau đó chỉ vào 3 người thanh niên bí ẩn kia.
Ngay sau đó, một người thanh niên chậm rãi hồi thần, gương mặt bịt kín mặt nạ, đôi mắt lãnh đạm nhìn về phía Vu Kiệt.
Sau đó...
Giọng nói mang theo chút buồn bã.
“Anh chính là Vu Kiệt?”
“Anh là?”, Vu Kiệt khẽ cau mày.
Người thanh niên lấy từ trong tay ra một con dao chặt củi vẫn còn máu, nhẹ nhàng đặt xuống đất, ngẩng đầu lên, khóe mắt rơi lệ: “Ở làng chài ven biển nhỏ của biên giới phía Bắc Lập Kiên, người ẩn nấp mang biệt danh Thiên là ông Hoàng, bảo tôi chuyển cho anh một tin nhắn!”
“Ông Hoàng?”, vẻ mặt Vu Kiệt biến đổi, nhớ lại ông già dắt con dao ở sau lưng.
Mà trước mắt anh là con dao chặt củi... còn dính máu.
Trong lòng anh run lên, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Tin gì?”
“Ông ấy nói, người của Huyết Cương Bắc Băng... đến tìm anh rồi?”
“Ông Hoàng?”, Vu Kiệt vội vã hỏi.
Người thanh niên cắn chặt môi, không kìm được nước mắt.
“Ông Hoàng--- tử trận rồi!”
“...”, Vu Kiệt.