Lời này vừa nói ra, hành lang trước phòng mổ lập tức im bặt không một tiếng động.
Mọi người nhìn Vu Kiệt như kiểu đang nhìn một tên ngốc vậy, ánh mắt bọn họ như đang xem một trò đùa, đầy khinh bỉ và mỉa mai?
Cầu xin hắn?
Cầu xin hắn đến?
Haha!
Mày là cái thá gì, tao đường đường là gia chủ nhà Hiên Viên mà cũng cần cầu xin mày đến.
Tất cả mọi người đều có suy nghĩ giống nhau!
Mà Hiên Viên Mục lại xem đây là Vu Kiệt đang sỉ nhục nhà Hiên Viên, hắn ta giẫm đạp nhà Hiên Viên dưới chân, sau khi làm mất sạch thể diện của gia tộc này, lại sỉ nhục thêm lần nữa.
"Không biết lớn bé, thật là ngạo mạn quá mức, mày thật sự nghĩ rằng đêm nay mày may mắn trốn thoát là do bản thân rất lợi hại sao?"
"Tao còn chưa tìm được mày, nhưng mày lại chủ động tự tìm đến tận cửa, cũng tốt, tao đỡ phải tốn công đi tìm, người đâu!"
Ông ta giận dữ hét lên, lời vừa dứt, tất cả vệ sĩ của nhà Hiên Viên ở hai bên hành lang liền vô cùng nghiêm chỉnh, như thể bọn chúng đã sẵn sàng lao tới đè bẹp Vu Kiệt xuống đất, chế ngự anh bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy cảnh này, Vu Kiệt trong lòng thầm mắng: Không phân biệt tốt xấu!
Nhưng anh!
Không phải là người tốt.
Đến đây chỉ là vì…ông ta!
Anh hất cằm lên, liếc nhìn đám vệ sĩ của nhà Hiên Viên một cái rồi lạnh lùng nói: "Ông chắc chắn muốn ra tay với tôi sao? Tôi khuyên ông nên suy nghĩ kỹ trước khi làm chuyện này!"
"Suy nghĩ kỹ?"
Hiên Viên Mục hơi đánh mất lý trí, cười lạnh nói: "Tao đã nghĩ kỹ từ lâu rồi. Sau khi xảy ra chuyện tối nay, Hiên Viên Mục tao thề rằng sẽ phải khiến mày tan xương nát thịt. Ở trong khách sạn Holy Sky tao không thể động đến mày, nhưng ở bên ngoài, mày đừng hòng chạy thoát!"
"Một kẻ nông dân nghèo túng ở Giang Thành chẳng qua chỉ nhờ dựa vào nhà họ Đổng, còn là tên hậu cần vô dụng, cũng dám huênh hoang trước mặt tao. Đây là do mày tự chuốc lấy. Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau ra tay?"
Hiên Viên Mục lại thúc giục.
Lần này, không nói quá nhiều lời vô nghĩa.
Đám thị vệ của nhà Hiên Viên này vốn đã chuẩn bị xong, lập tức lùi về sau lấy đà rồi lao về phía trước như một cánh cung, một đám người như sói như hổ, khí thế hung hãn, vừa thở một hơi, trong nháy mắt đã có một tên xông tới trước mặt Vu Kiệt, giơ nắm đấm lên.
Trình độ của vệ sĩ nhà Hiên Viên rõ ràng là tốt hơn rất nhiều so với những tên đi theo Hiên Viên Khánh.
Dù sao đám vệ sĩ này cũng là những thân tín bên cạnh ông cụ, vừa ra tay, sức mạnh của nắm đấm đó hình thành nên một luồng gió mạnh mẽ trong không khí lao về phía Vu Kiệt mà đánh.
Nhưng…
Bọn chúng không hề biết là bản thân đang đối chọi với ai!
“Không biết tốt xấu!”, Vu Kiệt lạnh lùng nói, tay hơi đưa lên, bước chân vụt qua.
"Bụp!"
Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều chết đứng, sắc mặt tái mét.
Tên vệ sĩ xông đến trước tiên phun ra một ngụm máu bay ra ngoài, va vào tường ngã lăn xuống đất.
Một đấm!
Chỉ một cú đấm!
Rất nhanh và mạnh mẽ.
Những tên phía sau thậm chí còn không nhìn rõ bóng dáng Vu Kiệt ra tay như thế nào, vừa thấy đồng đội của mình bị đánh bay, tất cả đều vô cùng sửng sốt, vẻ mặt ai nấy đều hiện lên không thể tin được.
Hiên Viên Mục cũng có chút hoảng!
"Sao...sao có thể mạnh như vậy!"
Ông ta nhớ rõ khi ông cụ tuyển những tên vệ sĩ này, còn đặc biệt đưa bọn chúng đến một tập đoàn nước ngoài chuyên đào tạo vệ sĩ siêu cấp nào đó tiến hành huấn luyện trong ba tháng!
Ông ta cũng đã tận mắt chứng kiến kẻ mạnh nhất trong số đó chỉ với một cú đấm liền có thể đấm xuyên qua một cái cây to bằng cánh tay.
Tại sao khi đối mặt với một tên nhỏ bé nghèo khổ xuất thân ở nông thôn thì đến sức đánh trả cũng không có?
Huống hồ, tên đó cũng chỉ là một thằng hậu cần vô dụng!
Rốt cuộc là như thế nào?
Ông ta không muốn đợi, cũng không muốn tìm hiểu rõ ràng, ông ta chỉ cần một kết quả.
Vẻ mặt ông ta hung ác, giọng điệu điên cuồng nói: "Xông lên, giết chết hắn cho tao. Bọn mày nhiều người như vậy lại sợ đánh không hơn một mình hắn sao? Xông lên hết cho tao!"
Lời này vừa thét lên, những tên vệ sĩ đang ngây người tại chỗ lập tức phản ứng lại, tạo thành tình thế dời sông lấp biển giơ nắm đấm lên, thậm chí có kẻ còn rút côn sắt từ thắt lưng ra bấm nguồn điện.
Hình thức này giống như một cuộc hỗn chiến cả trăm người trên đường phố.
Nếu là một người bình thường, e là đã bị dọa sợ hồn bay phách lạc rồi!
Nhưng nếu nhìn kĩ Vu Kiệt, thì sẽ phát hiện!
Anh rất bình tĩnh.
Giống như mặt nước không một gợn sóng.
Trong mắt anh không hề thấy một tia sợ hãi nào.
Thậm chí anh còn cảm thấy loại tình cảnh này rất không vừa mắt!
“Đây là do các người tự chuốc lấy”.
Dứt lời, bước chân của Vu Kiệt vụt đi, bóng dáng đó giống như đom đóm biến mất dưới ánh đèn trước phòng phẫu thuật, anh di chuyển rồi.
Tốc độ giống như một con báo săn mồi, tiến lên trước một bước lớn, sau đó dùng hai nắm đấm giống như núi lao về phía trước, không hề dùng đến kình lực của võ giả, chỉ dùng tốc độ đã tạo ra tiếng nổ không thể tưởng tượng nổi.
"Bốp!"
Lại hai tên nữa bay ra ngoài.
Một tên vệ sĩ bên cạnh phát hiện thấy sở hở liền nắm bắt cơ hội ném côn sắt về phía cánh tay của Vu Kiệt.
Mặc dù Vu Kiệt đang xuất quyền, nhưng ánh mắt của anh giống như camera giám sát, luôn luôn cảnh giác, nghênh đón mỗi phương hướng bị côn sắt lao tới. Một cú lật người của anh, bàn tay giống như Optimus Prime chống đỡ toàn thân nhào lộn giữa không trung, sau khi đá bay tên vệ sĩ kia, anh lại xoay người dùng một cước đá ngã vô số tên khác!
Động tác như nước chảy mây trôi, vô cùng nhịp nhàng.
Chiêu này đến chiêu khác, rất dễ dàng hạ gục!
Nếu như đang ở trên chiến trường, e rằng đám vệ sĩ này sớm đã tàn phế cả rồi.
Phải biết rằng, mỗi chiêu thức của Vu Kiệt đều là công phu giết người.
Anh không hề lùi mà luôn tiến về trước, càng đánh thì càng hăng, dường như anh đã trở lại thời gian lúc trước ở biên giới, ngày ngày luôn sẵn sàng tham gia vào những trận chiến nguy hiểm với lính đánh thuê ngoại quốc và thậm chí là...những cuộc chiến cực kỳ nguy hiểm.
Tốc độ của anh càng ngày càng nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng, mắt thường cũng không thể theo kịp động tác của anh.
Thời gian cứ thế trôi qua, ngày càng có nhiều người ngã xuống.
Tiếng gào khóc!
Tiếng hét thảm!
Tiếng hô đánh!
Hết đợt này đến đợt khác...như sóng biển cuồn cuộn đối mặt với cuồng phong!
Hiên Viên Mục đứng ở trước phòng mổ nhìn ra hoàn toàn sửng sốt, ánh mắt ông ta run rẩy, hít sâu một hơi.
"Đây…đây..."
"Mạnh thật!"
Trong lòng ông ta hiện lên một nghi vấn: "Đây thật sự chỉ là một tên hậu cần vô dụng sao?"
Từ khi nào mà…
Người ở đội hậu cần lại mạnh đến vậy?
Đây…đây…
Ông ta không thể tin được.
Đúng lúc này trong phòng mổ, một y tá phụ trách ca mổ chạy ra khỏi phòng vô cùng lo lắng mà hét lên với bác sĩ đang trực: “Không xong rồi…không xong rồi…”
“Có chuyện gì vậy?”, bác sĩ phụ trách vội vàng hỏi.
Sắc mặt của Hiên Viên Mục đanh lại, ông ta nín thở.
"Không xong rồi. Ông cụ Hiên Viên đã ngừng thở hoàn toàn, phổi ngừng hoạt động, tim...sắp...sắp...ngừng đập rồi".
"Cái gì?"
Cả ba người đồng thời bị sốc.
Bác sĩ phụ trách lúc này hoàn toàn mất hết sức lực: "Xong đời rồi, ngay cả chức năng phổi cũng đã ngừng hoạt động, sợ...sợ rằng..."
“Không còn cách nào khác sao?”, Hiên Viên Mục hỏi.
"Có!"
"Nói nhanh, là cách gì"
"Tìm được vị đại quốc thủ đó, hoặc là đệ tử chân truyền của vị đại quốc thủ đó đích thân đến đây".
"...", Hiên Viên Mục giật mình.
Không cần nữa!
Ba từ này chầm chậm vang lên trong đầu ông ta.
Giọng nói vô cùng lạnh lùng đó.
"Tôi...tôi biết rồi, tôi lập tức gọi điện thoại, bất kể giá nào, lần này nhất định phải..."
Còn chưa kịp nói thêm, Hiên Viên Mục liền lấy điện thoại ra bấm lại dãy số đó.
"Tút tút tút..."
Sau khi tiếng ‘tút tút’ reo lên một lúc, trước mặt là tình cảnh đám vệ sĩ đang hăng hái thì một hồi chuông điện thoại vang lên!
Hiên Viên Mục thót tim, cảm thấy...sốc!
Trước mắt ông ta lại thấy...
Vu Kiệt đột nhiên ra sức đấm tên vệ sĩ kia một phát, sau đó thả lỏng xương cốt, chậm rãi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười châm chọc.
"Tút!"
"Đùng!"
Cuộc gọi được kết nối.
Sau đó, một câu nói vang lên.
Vu Kiệt nhìn Hiên Viên Mục: "Ông đang tìm tôi sao?"
"...", Hiên Viên Mục nhíu mày!
Chuyện này…
Làm sao…
Có thể…
...
- ---------------------------