Triệu Đại Hải xuất hiện, nỗi sợ hãi cũng dấy lên trong lòng Lưu Kỳ.
Ông chủ của hắn ta đến rồi. Ông chủ có mối quan hệ thân thiết với cậu chủ Hiên Viên đến rồi.
Triệu Đại Hải đến, đồng thời còn khom lưng chào hỏi thanh niên đến đột ngột và còn đấm mình đè mình trên đất nữa.
Chuyện này… Rốt cuộc là thế nào?
Lúc này, Lưu Kỳ bắt đầu thấy nghi ngờ, lẽ nào thân phận của thanh niên này khủng khiếp lắm sao?
Còn Triệu Đại Hải thì kinh hãi hơn. Hắn vừa đến cổng thì nhìn thấy phía sau Vu Kiệt có một người đàn ông trung niên trên vai có cấp bậc quân hàm là hai gạch một sao. Lúc này, trong lòng hắn thấy hoảng loạn.
Nhìn tuổi của người đàn ông này chắc chỉ ba mươi tuổi, vậy mà đã có cấp bậc hai gạch một sao rồi, ít nhất cũng là…
Hắn không dám tưởng tượng nữa!
Một người có địa vị như này mà lại cam tâm đứng phía sau chàng trai kia, đủ thấy thân phận của chàng trai tôn quý đến mức nào.
Nhất thời, hắn nghĩ chàng trai trước mặt và nhà họ Lý ở thủ đô (gia tộc ngang hàng với nhà Hiên Viên) có quan hệ với nhau.
Nhà họ Lý ở thủ đô là gia tộc đứng đầu mà!
Lúc này, Vu Kiệt lạnh lùng nói: “Ông chính là chủ tịch của tập đoàn nghĩa trang Đào Hương chăng?”
Triệu Đại Hải vội gật đầu, sắc mặt mang theo nụ cười, nói: “Vâng vâng! Anh Vu! Ông cụ Đổng đã nói với tôi về chuyện này rồi, anh cứ yên tâm, tôi bảo đảm sẽ cho anh câu trả lời vừa ý nhất”.
Nói xong, Triệu Đại Hải nhìn Trịnh Long đang chảy đầy máu, vẻ mặt áy náy, nói: “Thật sự xin lỗi anh Trịnh! Do chúng tôi quản lý nhân viên không tốt, dẫn đến việc không hay với mộ của bạn gái anh. Tôi thay mặt tập đoàn xin lỗi anh, đồng thời tôi sẽ tặng bạn gái anh nơi chôn cất đẹp nhất, sử dụng vô thời hạn”.
“Câm miệng!”, Trịnh Long trừng mắt hung dữ quát.
Lúc đó, Triệu Đại Hải chấn động, lập tức nghe thấy…
“Tôi cần…”.
“Tất cả tài liệu về đám người đập mộ của bạn gái tôi”.
Muốn tài liệu ư?
“Được, được thôi…”, Triệu Đại Hải không dám chậm trễ, chỉ sợ chọc giận Vu Kiệt nên vội trừng mắt với Lưu Kỳ: “Còn ngây người ra đó làm gì? Anh là tổng phụ trách của Đào Hương Giang Sơn, đi kiểm tra camera để tìm đám đầu sỏ đó đi”.
“….”, Lưu Kỳ run rẩy hỏi: “Ông chủ… Thật không?”
“Đúng là lời thừa, tôi còn đi nói đùa với anh sao? Lúc nào rồi hả, đứng dậy cho tôi!”
Triệu Đại Hải nóng tính hận nỗi không thể tát chết đồ ngu xuẩn này. Hắn có thể nhìn ra, Vu Kiệt vì thái độ bất kính của Lưu Kỳ nên mới gọi điện thoại cho nhà họ Đổng.
Nếu như lần này xử lý không tốt thì hắn không chỉ chọc giận nhà họ Đổng thôi đâu…
“Tôi… Tôi…”, Lưu Kỳ chịu đau, co rúm người nhìn Vu Kiệt một cái, sau đó duỗi chân ra rồi lại do dự nói: “Ông chủ… Ông có cần suy nghĩ lại chút không?”
“Đồ ngu này, muốn hại chết tôi sao? Tôi bảo anh đi tìm thì cứ đi đi, nhanh lên”, Triệu Đại Hải phẫn nộ, đôi mắt dường như sắp rơi con ngươi ra ngoài.
“Vâng… Vâng…”, lúc này Lưu Kỳ không gánh được áp lực này. Nói ra thì hắn ta sẽ bị Triệu Như Tuyết đá phăng ra ngoài và mất đi cơ hội trong tương lai. Không nói thì khéo hắn ta sẽ bị Triệu Đại Hải chôn sống trong nghĩa trang.
Hắn ta đứng dậy rồi lập tức từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tài liệu và mấy bức ảnh liên quan đến Triệu Như Tuyết, cuối cùng đến trước mặt mấy người.
“Ông… Ông chủ…”, hắn ta đưa tài liệu ra, Triệu Đại Hải cầm hết lại rồi đặt trước mặt.
Tiếp đó, một giây sau Triệu Đại Hải sốc tại chỗ.
Cú sốc này còn mạnh hơn lúc hắn nhìn thấy người đàn ông trung niên trên vai có cấp bậc hai gạch một sao kia.
Người phụ nữ trong bức ảnh mặc chiếc đầm màu vàng nhạt, để tóc dài, dáng người cao ráo, trông vô cùng thu hút. Khuôn mặt quen thuộc đó… Triệu Đại Hải vừa nhìn đã nhận ra.
“Triệu… Cô Triệu…”, người trong bức ảnh không phải là ai khác mà chính là Triệu Như Tuyết- người phụ nữ của cậu ba nhà Hiên Viên.
“Sao lại là cô ta… Người nhà Hiên Viên?”
Lúc này, Triệu Đại Hải mới phản ứng lại. Tại sao lúc ông cụ Đổng gọi điện thoại cho hắn lại lấy nhà Hiên Viên ra để so sánh…
Chuyện này rất có thể liên quan đến trận chiến ở thủ đô.
Không phải ông cụ Đổng nghĩ rằng mình nhận chỉ thị của nhà Hiên Viên nên mới làm như vậy đấy chứ?
Tay của Triệu Đại Hải không ngừng run rẩy… Nhưng chưa đợi hắn phản ứng lại, Trịnh Long đã nhanh bước đi đến, không nói không rằng mà đặt những bức ảnh lên trước mặt.
“Là cô ta sao?”, Vu Kiệt đứng lên, kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy…”.
“Chính là cô ta”.
“Cô ta có biến thành tro tôi cũng nhận ra”, Trịnh Long nắm chặt nắm đấm đến nỗi đỏ ửng.
“Được”, nói xong Vu Kiệt gật đầu trừng mắt nhìn Lưu Kỳ, nói: “Ban nãy chẳng phải ông nói ông không biết sao? Hiện giờ có thể thấy, ông cố ý giấu chúng tôi. Cô ta ở đâu?”
“Tôi… Tôi… Tôi không dám nói”, Lưu Kỳ sắc mặt tái nhợt, ấp úng nói.
“Nói!”, Vu Kiệt bước thêm một bước, quát.
Triệu Đại Hải đứng ở bên cạnh vẻ mặt căng thẳng. Hiện giờ hắn hiểu được tại sao Lưu Kỳ không chịu nói.
Triệu Như Tuyết là người phụ nữ của Hiên Viên Khánh, còn Hiên Viên Khánh là cậu ba nhà Hiên Viên ở thủ đô. Nếu như Lưu Kỳ nói ra thì tiền đồ đâu còn nữa?
“Anh Vu…”, Triệu Đại Hải ngẫm nghĩ định lên tiếng.
“Sao? Ông muốn bảo vệ hắn ta?”, Vu Kiệt hỏi lại.
“Không… Không phải… Tôi không có ý đó…”.
“Anh Vu, tôi…”, Triệu Đại Hải lắc đầu nhưng vẫn còn do dự, sau khi hắn biết được chân tướng sự việc thì lúc này cũng đang nhận ra tính nghiêm trọng và phiền phức của sự việc. Nếu người đập mộ là người khác thì hắn sẽ không do dự gì mà ra tay, thậm chí thông báo cho tất cả các bên cùng ngành của Giang Thành, không bây giờ bán nghĩa trang cho họ nữa, nhưng…
Triệu Như Tuyết không phải là ai khác, thế lực đứng sau cô ta là nhà Hiên Viên.
Triệu Đại Hải không dám đắc tội!
“Anh Vu, anh đừng làm khó chúng tôi nữa, chúng tôi…”, hắn nói được một nửa thì Trịnh Long đang nhìn tài liệu liên quan đến Triệu Như Tuyết, lúc này đột nhiên lên tiếng.
Một giây sau, lời nói của Trịnh Long khiến nơi này rơi vào trạng thái yên tĩnh lạ thường.
Tất cả mọi người đều ngây người ra.
Trịnh Long: “Anh Vu…”.
“Ừm”.
“Thôi bỏ qua đi!”
“…”, Vu Kiệt ngây người ra. Lúc này, anh chau mày, quay lại nhìn với vẻ khó hiểu.
“Cậu đang nói gì? Bỏ đi? Tại sao chứ?”, Vu Kiệt cảm thấy bất ngờ.
Không chỉ có anh mà Triệu Đại Hải cũng nghi ngờ. Còn về tại sao thì…
Trong lòng Trịnh Long thầm cười mỉa, hai mắt anh ta nhìn chằm chằm lên tài liệu đó.
Triệu Như Tuyết hai mươi tuổi, tốt nghiệp đại học ở thủ đô, bạn trai hiện giờ là chủ tịch tập đoàn tài chính nào đó với tài sản chục tỷ.
Đồng thời, trong mấy bức ảnh này có một bức chụp chung giữa Triệu Như Tuyết và Hiên Viên Khánh, vô cùng hút mắt.
Bạn trai của Triệu Như Tuyết là cậu ba đến từ nhà Hiên Viên, gia tộc hạng một của thủ đô.
Bạn trai của cô ta, người mà cô ta hay tự khoe là chồng, là cậu chủ của gia tộc cao quý, thực lực có thể áp bức nhà họ Lý.
Còn Trịnh Long… Chỉ là thuộc hạ nhỏ bé trong Mật Điệp Tư, bán mạng cả đời cho nhà họ Lý mà thôi.
Trong mắt anh ta bất chợt lóe lên vẻ bất lực, sau đó ngẩng đầu nhìn Vu Kiệt, nói: “Anh Kiệt… Bỏ qua đi”.
“Sau lưng cô ta… Là nhà Hiên Viên đấy”.
“Vì một nhân vật nhỏ bé như tôi… Thôi bỏ qua đi…”.
“Tôi không có tư cách, cũng không đáng để anh Kiệt ra mặt giúp tôi…”.
Không phải Trịnh Long không muốn đòi lại công bằng nhưng thân phận hiện giờ của anh ta không cho phép.
Nhà họ Lý tuyệt đối sẽ không vì một nhân vật nhỏ bé đi đối đầu với nhà Hiên Viên.
…
Đồng thời lúc này, ông cụ Lý sau khi biết toàn bộ sự việc thì ánh mắt âm trầm ngồi trong sân suy nghĩ.
“Cuối cùng cũng đến lúc này rồi sao?”, khóe miệng ông ta giật giật, lẩm bẩm nói: “Tiểu Kiệt… Sau khi biết được thân phận thật sự… Cháu sẽ lựa chọn thế nào?”
“Giữ vững bản tính ban đầu của mình…”.
“Hay là thả trôi theo thời thế….”.
“Vì một thuộc hạ nhỏ bé… Cháu sẽ lựa chọn ra sao?“
- ---------------------------