Từ khi bước chân vào Lang Nha, Vu Kiệt đã coi họ như anh em!
Thù của anh em, không thể không báo!
Cũng giống như năm đó, trong cơn thịnh nộ anh truy sát kẻ thù ra khỏi biên giới, giết chết 30 kẻ địch hùng mạnh của Địa Ma, lần này, anh cũng đã quyết định như vậy.
Vu Kiệt lạnh lùng ngẩng đầu, kết quả, một màn trước mặt càng khiến anh tức giận tột cùng.
Hoa Nhiên khẽ lay cây dùi cui điện trong tay, đáy gậy vẫn còn đọng lại vết máu trên trán Dương Cẩm Tú, gã ta cười khinh bỉ nhìn Dương Cẩm Tú.
“Tôi sớm đã cảnh cáo cô rồi, đừng lo chuyện bao đồng, người ăn cắp chính là Vu Kiệt, cũng chẳng phải cô, cô bảo vệ cho hắn ta như vậy làm gì? Đây là cô tự tìm cái chết, đừng có trách tôi!”
Nói xong, Hoa Nhiên xoay người lại, ánh mắt lạnh băng rơi xuống người Vu Kiệt, cười nói: “Hơn nữa, người đàn ông mà cô đang bảo vệ, cô đã chắn trước mặt hắn ta rồi, hắn ta đến một chút phản ứng cũng không có!”
“Một kẻ hèn hạ núp sau phụ nữ, tôi khinh, Vu Kiệt, hôm đó chẳng phải mày oai lắm sao? Không phải mày đã ném anh em của tao xuống biển trước mặt tao à? Gần đây mày hống hách lắm cơ mà? Mày không phải khách quý của nhà họ Đổng, là ân nhân cứu mạng của Đổng Sinh sao?”
“Nào nào, mày biểu diễn lại lần nữa cho tao xem, sao lại không nói gì thế?”
Vừa nói, Hoa Nhiên vừa đi đến trước mặt Vu Kiệt.
“Không phải dọa chết mày rồi đó chứ?”
Gã ta bật cười chế nhạo.
“Đừng nhiều lời nữa, cho hắn một gậy, loại cặn bã ăn cắp cả quà của fan hâm mộ, đúng là đáng chết!”
“Không sai, chị Mặc Hàm của chúng ta đã mất bao nhiêu thời gian công sức để chuẩn bị món quà đó, mày nói ăn cắp là ăn cắp, sao mày không đi chết đi!”
“Đánh chết hắn, đánh chết hắn đi!”
“...”
Ăn cắp quà tặng?
Chị Mặc Hàm?
Vu Kiệt cau mày, lại nhìn khuôn mặt của Hoa Nhiên, sau đó anh chợt nhận ra.
Hoa Nhiên giơ dùi cui điện lên và nhấn công tắc nguồn, gã muốn đánh Vu Kiệt hôn mê nặng với chiếc dùi cui này, sau đó lén mang anh ra khỏi buổi biễu diễn, đem anh lên rừng, dùng dây buộc lại rồi vứt ở đó cho thú hoang ăn thịt.
Gã ta muốn lấy lại thể diện sau những chuyện đã xảy ra ở biệt thự Cảnh Biển.
Thân là cậu chủ của nhà họ Hoa, là người có địa vị cao trong đám công tử hào môn, một thằng tạp chủng nhà quê mới ra tù, chẳng phải chỉ dựa vào nhà họ Đổng chống lưng thôi sao, dựa vào cái gì mà dám nhảy nhót ngông cuồng trước mặt gã.
Gã ta nghĩ!
Cây dùi cui điện đập thẳng vào đầu Vu Kiệt.
“Không...”, Dương Cẩm Tú há to miệng hét lên, mặc kệ đến vết thương trên trán, đứng dậy chạy tới ngăn lại, nhưng không ngờ cô vừa đứng dậy thì chân tay yếu ớt không có sức lực không tự chủ được mà ngã xuống.
Tiếp đó!
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên khiến mọi người đều khiếp sợ.
Trong nháy mắt, tiếng hét thất thanh dường như biến mất, thay vào đó là sự im lặng như khu rừng vào ban đêm.
Đám bảo vệ theo sau Hoa Nhiên tay cầm dùi cui điện, sắc mặt đại biến, tay cầm dui cui cũng bắt đầu run lên!
Một đạp!
Lại một đạp nữa!
Hoa Nhiên vốn dĩ đang định đập dùi cui vào đầu Vu Kiệt thì bị đá văng ra xa cả chục mét, đập vào bức tường ở mép sân khấu, gã bay về sau theo quỹ đạo một đường thẳng.
Chân không rời đất, bị bay ngược ra ngoài.
Dưới ánh đèn, ngay cả sàn nhà dường như cũng để lại dấu vết đen kịt như một chiếc xe tăng chạy qua.
Vu Kiệt ra tay rồi!
“Anh... anh ơi!”, Dương Cẩm Tú ngẩn người, sau đó vui mừng khôn xiết.
Sắc mặt Vu Kiệt căng thẳng, anh từ từ đứng dậy, đi tới trước mặt Dương Cẩm Tú, ôm cô vào lòng: “Em không sao chứ?”
“Anh... vừa rồi anh bị sao vậy... tại sao không giải thích?”
“Giải thích với đám có mắt như mù này làm gì? Bọn họ sẽ chịu nghe sao?”, Vu Kiệt thờ ơ nói.
Giọng điệu bình thản nhưng lại cực kỳ trí mạng.
Nghe thấy lời này, Hoa Nhiên ôm ngực, ánh mắt hiện lên vẻ hung dữ nói: “Thằng họ Vu kia, mày... mày... mày còn dám ra tay?”
“Còn?”
“Ra tay?”
Vu Kiệt kéo dài hai chữ này, sau đó bước chân anh rung lên.
Vào giây phút ấy, Dương Cẩm Tú lập tức kinh ngạc, quá nhanh rồi.
Trong nháy mắt, không biết như thế nào, anh đã xuất hiện trước mặt Hoa Nhiên.
Anh giơ tay lên, là một bạt tai
“Bốp!”
Lại là một cái bạt tai nữa!
Vết ngón tay hằn lên đỏ như máu lập tức in sâu trên mặt Hoa Nhiên, cảm giác đau đớn như bị hàng ngàn con kiến ăn thịt người cắn xé lan ra khắp khuôn mặt.
Ngoài ra, khóe miệng Hoa Nhiên nhếch lên theo một góc độ quỷ dị.
Miệng của gã... bị tát lệch hẳn sang một bên.
Một vết máu chảy dài theo khóe miệng ấy.
Tất cả khán giả trong hội trường chết lặng!
Miệng... bị tát vẹo đi sao?
Phải dùng bao nhiêu lực mới đủ chứ!
Bọn họ chỉ nhìn thấy những cảnh phóng đại như vậy trên tivi và phim hoạt hình, không ngờ, trong thực tế lại có người có thể làm đến mức độ này.
Vả lại!
Tên này lại là người ăn cắp quà của người hâm mộ nữa chứ!
“Trời ơi, hắn ta... sao lại dám kiêu ngạo như vậy chứ? Đã ăn cắp đồ lại còn dám đánh người? Vô thiên vô pháp!”
“Qúa vô kỉ luật rồi, không những đánh người, mà đánh méo miệng người ta nữa!”
“Đây...”
Tất cả mọi người đều bàng hoàng, một thằng ăn cắp vặt, dựa vào cái gì mà có thái độ giống như cây ngay không sợ chết đứng vậy?
Đám bảo vệ đi cùng Hoa Nhiên càng thêm sợ hãi.
Chu Mặc Hàm trên sân khấu nhìn thấy cảnh này thì sợ đến mềm nhũn hai chân, cô ta... cô ta không ngờ rằng Vu Kiệt lại dám ra tay trước mặt nhiều người như vậy, gan của anh sao lại lớn thế chứ?
Đồng thời, Mạnh Như và Lâm Phong đang ngồi trong phòng giám sát theo dõi cũng choáng váng.
Miệng của Hoa Nhiên...thật sự bị tát méo đi rồi.
Hoa Nhiên ôm miệng, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt: “Mày...mày...”
Gã ta muốn nói chuyện, nhưng phát hiện rằng mình không thể phát ra âm thanh nào cả.
Vu Kiệt nhìn gã ta với ánh mắt lạnh lùng: “Đây là bạn gái của tao, mày làm cô ấy bị thương 1 thì tao bắt mày trả lại mười, một bạt tai này... mày cảm thấy có đủ không?”
“Mày...”, Hoa Nhiên đột nhiên nhận ra điều gì đó, mặc kệ cái miệng méo về một bên, gã ta vội vã nhấc dùi cui điện trong tay lên, ấn cường độ điện đến mức mạnh nhất, sau đó nhanh chóng đập thẳng vào đầu Vu Kiệt.
Nhưng?
Còn kịp không?
Một cậu ấm rượu chè tửu sắc quanh năm như gã ta đối mặt với một người đàn ông thường xuyên đi trên mũi dao, đã phải ngồi tù 5 năm và khuất phục được đám đàn em từng là đại ca kêu mưa gọi gió ngoài giang hồ, liệu gã có thắng được không?
Không ngoài dự đoán!
Một cước của Vu Kiệt đã đá vào đầu gối Hoa Nhiên trước khi gã ta kịp ra tay.
Hoa Nhiên đau đến ngã xuống đất một lần nữa, không đợi gã đứng dậy, đã thấy đế giày của Vu Kiệt rơi xuống như núi Thái Sơn, giẫm mạnh vào lòng bàn chân gã.
“Rắc rắc!”
Chân anh vừa hạ xuống... xương chân Hoa Nhiên gãy rời.
Không chút do dự.
Không có bất kì động tác dư thừa nào!
Đơn giản, dứt khoát, phế gã ta.
“A!”
Tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp khán đài khiến ai nấy đều toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.
“Thật...thật tàn nhẫn...”
Tất cả mọi người... sock nặng!
Tuy nhiên, đây mới chỉ là sự khởi đầu thôi!
Gã ta khiêu khích Vu Kiệt lúc anh đang tức giận nhất, trò hề này đã được định sẵn không dễ dàng kết thúc.
Sau khi giẫm nát mắt cá chân của Hoa Nhiên, Vu Kiệt quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Chu Mặc Hàm.
“Tôi vốn dĩ muốn tha cho cô một mạng, nhưng cô lại không biết hối cải!”
“Tốt lắm, cô đã thành công trong việc khiêu khích tôi!”
Vu Kiệt ôm lấy Dương Cẩm Tú và bước lên phía sân khấu.
Tiện nhân—cô xong đời rồi!
- ---------------------------