Tin tức này vừa phát ra, trong nháy mắt, dù là đài địa phương hay các trang báo đều tranh nhau đưa tin tức này lên trang nhất.
Một tuần trước, Vu Kiệt đã tạo ra điều kì diệu làm chấn động giới y học!
Đôi chân bị gãy đã mấy năm, sau một đêm lại hồi phục trở lại, có thể đứng lên như trước.
Không chỉ giới y học, mà những người chứng kiến cảnh tượng đáng kinh ngạc tối qua càng cảm thấy sửng sốt vì tin tức này, bây giờ bọn họ mới hiểu vì sao tối qua ông cụ Đổng lại cho Rothschild Lina một cái bạt tai vì Vu Kiệt.
"Thì ra là như vậy, thảo nào, chẳng trách, tại sao lại kì lạ như thế! Vu Kiệt chỉ là em trai của một thằng ở rể, một thằng nhóc quê mùa từ quê lên, người ta vẫn đồn anh ta là tên cặn bã vừa ra tù đấy, ông cụ Đổng sao lại vì anh ta mà chẳng ngần ngại đối đầu với Rothschild Lina?"
“Đúng vậy, không ngờ anh ta lại có tài như vậy, không chỉ chữa khỏi chân cho người thừa kế cậu chủ nhà họ Đổng, mà còn trở thành vị khách quý của nhà họ Đổng, chẳng lẽ ngày đó anh ta ồn ào ở bữa tiệc mừng sinh nhật của ông cụ Đổng, đánh gãy chân tay của cậu cả nhà họ Lãnh, ông cụ Đổng cũng không tức giận sao!”
“Nếu mà như vậy, nhà họ Cao còn không phải bắt đầu vì Vu Kiệt mà bám được vào cây đại thụ nhà họ Đổng này sao?”
“...”
Bỗng chốc, khắp các ngõ ngách ở Giang Thành đều bàn tán xôn xao về tin tức này và sự việc tối hôm qua.
Không ít người lục đục nghĩ cách làm thân với nhà họ Cao để từ đó lấy lòng, tiếp cận nhà họ Đổng, chính vì vậy, chỉ trong vài phút đã có vô số các cuộc điện thoại gọi đến cho Cao Phong bày tỏ mong muốn hợp tác.
Mà những ai sau khi biết được tin tức kia cũng đều cảm thấy nhẹ nhõm vì tất cả những gì xảy ra tối qua.
Bọn họ cho rằng, Vu Kiệt có nhà họ Đổng chống lưng mới chẳng hề e dè mà vung tay như vậy.
Sự thật chứng minh, Vu Kiệt không sai, ông cụ Đổng quả thực đã vì anh mà đối địch với Rothschild Lina, thậm chí cả nhà Rothschild.
Cũng cho rằng như vậy, còn có người nhà họ Lãnh – Lãnh Phong.
Trong văn phòng, Lãnh Phong giận tím mặt khi nghe tin tức này, hắn vớ lấy chiếc cốc trên bàn ném mạnh xuống đất
“Choang”
“Lão già kia, thì ra thằng nhóc đó là thần y đã chữa khỏi chân cho cháu ông à, chẳng trách, chẳng trách, vì hắn ta mà ông liên kết với gia tộc khác để tạo áp lực cho tôi!”.
Khuôn mặt Lãnh Phong đầy dữ tợn, hắn cầm một bức ảnh của Vu Kiệt lên xem: “Tên họ Vu kia, mày đợi đấy cho tao, mày nghĩ rằng có nhà họ Đổng chống lưng là có thể ngang ngược như vậy à? Mày đợi đấy cho tao, Lãnh Phong tao cả đời này không bao giờ quên mày…”.
Lúc này, ông cụ Đổng vừa tuyên bố tin tức trở vào sân, nhìn cháu mình Đổng Sinh đang ngồi đối diện, mỉm cười.
“Cháu chắc là đang ngạc nhiên vì sao ta lại biết chuyện này dù cháu đã ra lệnh bất cứ ai cũng không được tiết lộ, đúng không?”, Ông cụ Đổng hỏi.
Đổng Sinh gật đầu: “Ông nội, làm sao ông biết được ạ?”
“Điều này còn phải nói sao?”, Ông cụ Đổng hỏi lại: “Đây là địa bàn của ta, là nhà của ta, mọi ngóc ngách đều có tai mắt của ta, biết được tin tức này đâu có khó gì? Nhưng cháu biết vì sao trước đây ta không nói ra, mà đến hôm nay mới nói không?”
Đây đúng là một câu hỏi khó.
Đổng Sinh cũng muốn hỏi, nếu Vu Kiệt đơn giản chỉ là khách quý của nhà họ Đổng, dựa vào tính cách của ông nội chắc chắn sẽ công bố ngay từ lần đầu tiên, anh ấy là khách quý của nhà họ Đổng, nhưng ông không làm vậy!
“Ông nội...”
Đổng Sinh nheo mắt lại, không khỏi suy đoán: “Chẳng lẽ Vu Kiệt còn có thân phận gì khác nữa?”
Là cậu chủ của một trong bốn gia tộc lớn, chỉ số thông minh của anh ta cũng không phải dạng vừa, chỉ với một câu nói, anh ta có thể hiểu hết mọi chuyện.
“Thông minh!”, Ông cụ Đổng giơ ngón cái làm động tác like: “Cháu đoán không sai, Vu Kiệt còn có một thân phận khác, còn là như thế nào, ta không thể nói cho cháu được, khi nào cậu ấy muốn tiết lộ thì sẽ tiết lộ thôi!”
“Đồng thời, cháu cũng nên chuẩn bị cho tốt, khi Vu Kiệt muốn công khai thân phận với cả nước, thậm chí là cả thế giới, thế giới sẽ rất tự hào, cả thủ đô này sẽ run rẩy vì điều đó, nếu cháu có thể giữ gìn mối quan hệ này, ngày mà cậu ấy đứng ở vị trí đỉnh cao, vị trí bên cạnh sẽ là của cháu, đây chính là niềm vinh dự của nhà họ Đổng!”
“Nhớ kĩ, đừng có ý đồ rình mò bí mật của Vu Kiệt, đây là việc cháu không nên biết, hiểu chưa?”
Ông cụ Đổng trịnh trọng đến lạ, mà mấy câu nói này làm Đổng Sinh không khỏi ngạc nhiên.
Anh ta đột nhiên ý thức được điều gì đó.
Một người bình thường, lại có thần dược để chữa khỏi hai chân tàn tật?
Vu Kiệt – Tuyệt đối không phải người tầm thường.
Đúng vậy!
Anh ta nên sớm biết điều này mới phải!
“Cháu biết rồi, ông nội!”
“Được rồi, cháu về đi!”
“Vâng ạ”.
Dứt lời, Đổng Sinh rời khỏi sân, nghe được lời dặn của ông nội, anh ta hồi tưởng lại tư thế oai hùng của Vu Kiệt tối hôm qua.
Thật muốn biết thân phận thật của anh!
Đáng tiếc, anh ta không có khả năng ấy.
Khi anh ta còn đang tò mò về thân phận khác của Vu Kiệt thì ở bên này thủ đô đang có hai người máu mặt giúp Vu Kiệt che giấu thân phận kia.
Trong Tứ hợp viện, mùi rượu bay lên tận trời.
Uống hết một bình rượu hoa đào, ông cụ Lý và Lưu Mặc Sinh vẫn tỉnh táo như trước.
Nhưng dù có rượu tiếp thêm can đảm, Lưu Mặc Sinh cũng không dám giấu ông cụ Lý điều gì nữa
“Chuyện xảy ra năm năm trước chính là như vậy, ông Lý, nếu tôi biết đấy là cháu của ông, thì dù có phải lột da tôi cũng sẽ nhất định phải bảo vệ nó, nhưng…nhưng tôi vô dụng, chuyện ngày đó ông cũng biết đấy…. tôi….”
Lưu Mặc Sinh hối hận tột cùng nói
Ông cụ Lý thật ra cũng không để ý: “Tất cả đều là quá khứ rồi, nếu nó không phải trải qua những việc ấy, nhà họ Lý chúng tôi… làm sao có thể tìm thấy nó, nên nghĩ đến sau này phải làm thế nào đi, một khi thân phận bí mật của nó bị lộ, Tiểu Kiệt phải làm sao… thủ đô đầy rẫy những nguy hiểm… nó có thể thích ứng được không….”
Lưu Mặc Sinh gật đầu: “Tôi cũng từng suy nghĩ đến vấn đề này, nếu cây đao của đất nước Hoa Hạ do Vua sói duy nhất trong lịch sử đem tiến vào thủ đô, e là nhiều người sẽ không yên ổn, tối qua tôi đã dặn dò qua, sẽ bảo vệ hồ sơ danh tính của Tiểu Kiệt với cấp độ như hoàng đế, đến ngày nó gặp vấn đề mà ngay cả nhà họ Lý ông cũng không thể giải quyết, thân phận này sẽ được tiết lộ, mong rằng ngày này sẽ không đến quá nhanh….”
Nghe nói như vậy, ông cụ Lý sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Cấp đế sao!”
“Tại sao? Tôi hoàn toàn có thể để nó lớn lên đến lúc có thể gánh vách trách nhiệm… vì sao ông lại…”
“Ông Lý, chuyện tối qua ông chưa nghe nói à?”, chưa đợi ông Lý nói xong, Lưu Mặc Sinh liền ngắt lời.
“Tôi biết chuyện hôm qua, ý của ông là…”
Lưu Mặc Sinh lấy ra một xấp tài liệu: “Tối qua người phục vụ nhờ cháu gái của Dương Chấn Hoa đưa rượu đã tra ra được tin tức, cô ta đến từ Địa Ma!”
“Gì cơ?”
Bùm!
Ông cụ Lý cầm tập tài liệu đứng dậy: “Địa Ma chẳng phải đã bị Tiểu Kiệt quét sạch từ năm năm trước rồi sao? Điều này chính là ông vừa nói với tôi đấy!”
“Đúng, nhưng Lão đại của bọn họ vẫn còn sống!”
“Ông Lý, xem ra chuyện hôm qua không phải nhằm vào nhà họ Trang!”
“Bọn họ đang nhằm vào Tiểu Kiệt!”
- ---------------------------