Hai cái tát như ngư lôi bùng nổ trong văn phòng rộng lớn.
Lý Kiều hít một hơi lạnh, màn đảo ngược tình thế này khiến cô ta thấy không tin nổi. Sao Triệu Sinh lại đột nhiên tát vợ mình hai cái, lẽ nào là vì Vu Kiệt?
Không đúng! Đây là sự thay đổi từ sau khi nhận điện thoại mà.
Lý Kiều đột nhiên bừng tỉnh, cô ta nhìn kỹ Vu Kiệt một lượt.
Vương Mai ôm mặt, trừng mắt nhìn Triệu Sinh: “Người ngoài tát tôi, ông không tát lại đã đành, thế mà giờ ông còn tát tôi? Triệu Sinh! Đầu ông bị úng nước à?”
Không phải là đầu có úng nước hay không mà giờ đây là lúc nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Muốn Triệu Sinh giơ tay tát Vu Kiệt thì có khác nào tự mình tìm đường chết. Đó là người mà một mình có thể tiêu diệt được mười mấy lính đánh thuê. Còn ông ta thì sao, bình thường chạy bộ một đoạn ngắn cũng phải thở hổn hển rồi.
Lúc này, ông ta sắc mặt khó coi, ánh mắt nhìn về phía bảo vệ ở cửa, quát: “Ở đây không có chuyện của các người, lập tức rời đi cho tôi”.
“Á… Chuyện này…”, đội trưởng bảo vệ với vẻ mặt khó hiểu.
“Triệu Sinh, ông làm gì vậy? Ông điên rồi sao?”
“Tôi không điên”, Triệu Sinh trầm giọng nói.
Cao Hùng vội ngậm chặt mồm lại, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ với hai cái tát của Triệu Sinh. Nhưng một giây sau, cảnh tượng khiến thế giới quan của ông ta như sụp đổ. Chỉ thấy sau khi Triệu Sinh nói xong ba chữ đó thì đôi chân run rẩy đi đến trước mặt Vu Kiệt.
Vu Sơn theo bản năng lên trước chắn lại, tiếp đó là tiếng ‘phụp’.
Triệu Sinh lập tức khom người quỵ gối, sau đó quỳ sụp trên đất.
“…”, Vu Sơn ngây người.
“…”, Cao Vũ Xương giật mình.
“…”, ngoài Vu Kiệt thì tất cả mọi người đều ngơ ngác không hiểu.
“Triệu Sinh! Ông làm gì vậy?”, Vương Mai hét lớn với chồng mình, giọng nói gấp gáp.
Vốn mang theo khí thế hùng hổ đến dạy dỗ cho đám người này một trận, sao giờ lại quỳ gối rồi?
Vẻ nghi hoặc cũng xuất hiện trong đầu Cao Vũ Xương. Nhưng đột nhiên cô ta nhớ lại một loạt sự việc xảy ra ở nhà họ Đổng hôm đó.
Nhớ lại thái độ của cậu chủ nhà họ Đổng với Vu Kiệt.
Lẽ nào…
“Bà câm mồm cho tôi”, Triệu Sinh phẫn nộ quát lớn, sau đó quay lại nói với Cao Vũ Xương và Vu Sơn: “Thật sự xin lỗi! Xin lỗi bố mẹ của Nhã Nhã, chuyện hôm nay là do con trai nhà tôi làm không tốt và cách xử lý của tôi cũng sai”.
“Tôi nhất thời xốc nổi, mong các người đừng để bụng. Tôi sẽ cử người đến phòng học xem camera để xem ngọn nguồn sự việc thế nào. Tôi tin là Nhã Nhã ngoan như vậy thì nhất định sẽ không chủ động gây chuyện”.
“Tôi tuyệt đối sẽ cho các người câu trả lời vừa ý nhất. Anh chị thấy sao?”, ba câu nói mà thái độ của ông ta khiêm tốn hơn hẳn.
Ông ta chủ động xin lỗi chẳng khác nào cái tát vô hình khiến Vương Mai mất mặt.
“Triệu Sinh! Ông còn quan tâm đến con nữa không, con ranh con kia đánh con trai ông chảy cả máu đây này”.
“Đó là nó đáng bị thế”, Triệu Sinh vội đứng dậy đi đến trước mặt Vương Mai rồi kéo Triệu Tuấn Khải ra.
“Mẹ ơi… Mẹ ơi…”.
“Triệu Sinh, ông làm cái gì vậy?”, Vương Mai trợn trừng mắt, đang định giật lại thì bị Triệu Sinh đẩy ra.
“Thằng mất dậy này! Mau quỳ xuống cho tao”, Triệu Sinh đá một cái lên lưng của con trai và bắt nó quỳ xuống”.
“Nói nhanh… Có phải là mày mắng Nhã Nhã trước không?”, ông ta hỏi dồn, thái độ nghiêm nghị.
Nhớ lại những câu nói trong điện thoại của Đổng Sinh mà ông ta cảm thấy kinh hãi. Nếu như hôm nay không xử lý tốt mà Vu Kiệt bảo nhà họ Đổng xử lý, vậy thì làm sao mà sống yên ổn ở Giang Thành nữa?
Hơn nữa, kể cả nhà họ Đổng không xử lý thì một người khủng bố liền lúc tiêu diệt được mười mấy lính đánh thuê như Vu Kiệt liệu có dễ dàng tha cho ông ta không?
Ông ta thấy sợ rồi…
Triệu Tuấn Khải lúc này không giả bộ được nữa. Cậu nhóc không dám thừa nhận, chỉ ấp úng nói: “Không… Không phải ạ…”.
“Bốp”, Triệu Sinh tát một cái lên đầu của Triệu Tuấn Khải, nói: “Thằng ranh này! Nói thật cho tao, thật sự muốn tao đi xem camera sao? Mau nói thật đi”.
“Triệu Sinh! Đồ khốn nhà ông, rốt cuộc ông muốn làm gì?”, Vương Mai hùng hổ xông lại, nhìn con trai bị đánh, bà ta đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Còn Triệu Sinh lúc này như không nhìn thấy, ông ta đẩy Vương Mai ra, nói: “Nếu như không muốn chết thì bà câm ngay mồm lại cho tôi”.
Nói xong, ông ta lại hỏi lại câu ban nãy: “Triệu Tuấn Khải! Mày tốt nhất đừng có nói dối! Người khác thấy mày nhỏ tuổi nên nghĩ mày ngây thơ, nhưng mày tưởng bố mày không biết mày thế nào sao? Mau nói thật đi, có phải mày chửi Nhã Nhã trước không?”
Cách giáo dục con cái của gia đình này đầy bạo lực và không nói đạo lý khiến Vu Sơn cảm thấy không hài lòng và không đồng tình. Nhưng không hiểu sao, anh ta lại cảm thấy yên tâm hơn. Anh ta nhìn về phía Vu Kiệt, hiểu được sự thay đổi đột ngột của Triệu Sinh chắc 80% có liên quan đến cuộc gọi của Vu Kiệt ban nãy.
Cao Vũ Xương thì bịt mắt của Cao Vũ Nhã lại để cô bé không nhìn thấy mấy cảnh này.
Triệu Tuấn Khải vừa nghe thấy vậy thì sắc mặt tái nhợt đi. Không bao lâu sau, cậu nhóc mới gật đầu thừa nhận.
“Vâng… Là con chửi trước…”.
“Thằng mất dậy này”, Triệu Sinh giơ tay tát tiếp lên đầu Triệu Tuấn Khải, quát: “Còn gì nữa? Ngoài chửi ra thì còn gì nữa không?”
Triệu Tuấn Khải đau phát khóc, run rẩy nói: “Còn… Còn lúc học con dùng bút chì gạch vào sau lưng của Nhã Nhã… Còn chảy máu nữa…”.
“Cái gì?”, lời nói vừa dứt thì Cao Vũ Xương lập tức kiểm tra sau lưng Nhã Nhã, quả nhiên có vệt máu bị áo sơ mi che đi.
“Không ổn rồi…”.
“Nhã Nhã! Có đau không cháu?”, Vu Kiệt cũng lại xem vết thương. Đầu bút chì mà chảy máu thì phải đưa đi bệnh viện kiểm tra chữa trị ngay, nếu không thì phiền phức lớn.
“Đau lắm ạ…”, Nhã Nhã đỏ ửng mắt, rưng rưng nói.
“Thằng mất dậy này! Hôm nay tao phải đánh chết mày”, Triệu Sinh tức giận, tháo giày ra quát mắng.
“Được rồi, đừng đánh nữa”, Vu Kiệt không nhẫn nại được nói.
“Á…”, trong lòng Triệu Sinh giật mình.
Vu Kiệt quay đầu nói với anh trai: “Mau đưa Nhã Nhã đến bệnh viện xử lý vết thương thôi! Anh ơi! Những chuyện còn lại anh muốn xử lý họ thế nào? Bỏ qua hay là truy cứu đến cùng?”
“Nếu anh truy cứu trách nhiệm thì em chắc chắn sau hôm nay, nhà họ sẽ biến mất khỏi Giang Thành luôn”.
“Hả…”, Lý Kiều khi nghe thấy câu này thì hít một hơi lạnh. Đến giờ cô ta không còn nghi ngờ gì những lời Vu Kiệt nói nữa rồi. Chỉ cần là người có chút đầu óc thì đều có thể nhìn ra, Triệu Sinh làm như vậy hoàn toàn vì cuộc điện thoại ban nãy của Vu Kiệt.
Người này thoạt nhìn thì như người nhà quê nhưng lại là người không dây vào được.
Vu Sơn lúc này cũng nghiêm khắc hơn. Anh ta nhìn Cao Vũ Xương, nói: “Như này đi! Vợ à! Họ đánh cũng đánh rồi, cũng thừa nhận rồi. Trước tiên cứ chăm sóc tốt cho Nhã Nhã đã, em thấy sao?”
Cao Vũ Xương cũng đồng ý, nói: “Vâng! Đến đây là đã đủ rồi! Vu Kiệt! Cảm ơn chú nhiều nha”.
“Em à! Anh nợ em một mối ân tình rồi…”.
“Anh nói gì vậy, Nhã Nhã cũng là cháu gái cưng của em mà”.
“Trịnh Long!”
“Tôi đây”.
“Mau đưa anh chị và cháu gái tôi đến bệnh viện đi, lát nữa tôi sẽ đến”.
“Tôi biết rồi”, nói xong Trịnh Long vội đưa Vu Sơn và Cao Vũ Xương rời đi trước, còn Dương Cẩm Tú ở lại cùng Vu Kiệt.
Sau khi họ rời đi, Vu Kiệt đi đến trước mặt Triệu Sinh, sau đó anh giơ hai ngón tay lên nói: “Anh chị tôi tha cho ông nhưng không có nghĩa là tôi tha cho các người dễ dàng như vậy. Hai yêu cầu thôi…”.
“Thứ nhất, bảo con trai ông làm bản kiểm điểm trước giáo viên và học sinh toàn trường và phải xin lỗi cháu gái tôi, còn phải ghi vào hồ sơ nữa”.
“Thứ hai, đừng để tôi biết là con trai ông lại làm những chuyện như này nữa. Nếu không thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho đâu”.
“Vâng, vâng! Anh Vu cứ yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không xảy ra những chuyện như này nữa. Tôi lấy tính mạng ra đảm bảo”, Triệu Sinh như thở phào nhẹ nhõm, ông ta giơ năm ngón tay lên thề thốt.
Nghe thấy vậy, Vu Kiệt không nói gì nữa, xoay người dẫn Dương Cẩm Tú rời khỏi đây rồi đi xe về phía bệnh viện.
Sau khi họ rời đi, Vương Mai bị Triệu Sinh tát mấy cái, lúc này hoàn toàn thất thần, trong mắt bà ta đều là sự khó hiểu và thù hận.
Bà ta trừng mắt nhìn Triệu Sinh, mắng: “Lão họ Triệu kia, ông đúng là đồ hèn! Ông không phải là đàn ông, đến con trai mà ông cũng không bảo vệ được. Tôi không cần biết, ông quỳ gối là việc của ông, tôi nhất định phải đuổi con bé đó…”.
“Bớt bớt đi bà! Tôi làm tất cả cũng vì cái nhà này thôi. Đồ ngu xuẩn nhà bà có biết hắn là ai không?”
“Đó là quý nhân của cậu chủ nhà họ Đổng đấy, là người tận tay cho Lãnh Trầm vào tù. Nếu bà dám làm loạn, cả nhà chúng ta… Coi như toi luôn đấy, bà hiểu chưa?”
“Cái gì?”, Vương Mai lập tức kinh hãi và hoảng loạn.
“Nhà họ Đổng…”.
“Ông muốn nói đến Đổng Sinh, cậu chủ nhà họ Đổng, một trong bốn tài tử đấy á?”
“Đúng vậy! Nếu không thì bà tưởng là ai vào đây nữa?”
Hự… Vương Mai thấy sợ, thật sự sợ rồi.
Kể cả bà ta có cổ phần ở rất nhiều trường quý tộc, kể cả gia sản có mấy tỷ thì ở trước mặt nhà họ Đổng, cũng chỉ là con kiến thôi. Nhà họ Đổng bà ta không dây vào được.
Cậu chủ gánh vác gia nghiệp của cả nhà họ Đổng… Bà ta không dây vào được.
Vu Kiệt kia… Bà ta cũng không dám dây vào nữa.
Lúc này bà ta mới hiểu tại sao Triệu Sinh lại có thay đổi lớn thế? Bà ta cũng nhận ra, vì sự ngu xuẩn và xốc nổi của mình mà suýt nữa khiến cả nhà gặp nạn.
Và bà ta còn không biết nữa là, nếu như Đổng Sinh không gọi điện thoại cho họ, một khi Vu Kiệt dùng đến thân phận mới của mình thì nhà bà ta sẽ phá sản trong nửa tiếng thôi. Cũng giống như bi kịch của nhà họ Hàn ở Ninh Thành vậy.
- ---------------------------