Yamaguchi Shizuka vô cùng tức giận, lớp trang điểm đậm trên gương mặt cô ta rơi ra một ít phấn đen.
"Những người ở sân bay bị mù rồi hả? Không biết đây là máy bay của ai à?"
Cô ta bỗng nhiên trừng mắt nhìn Izumataro.
“Đi! Cho tôi một lời giải thích!”
Khuôn mặt Izumataro đỏ bừng, hắn ta gật đầu, đặt tay lên thanh kiếm Kanata của mình.
Dám ở nước Tịch bất kính với người của tổ chức Yamaguchi bọn họ chính là bất kính với tổ chức Yamaguchi!
Ở nước Tịch, bọn họ quan trọng nhất chính là thể diện.
Ba phút sau.
Izumataro túm một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi lôi đến trước mặt Yamaguchi Shizuka.
“Bịch!”
Hắn ta đá người đàn ông này lăn ra đất.
Người đàn ông này mặc đồng phục sân bay, sắc mặt hoảng loạn, sợ hãi đến tột độ, không dám nhìn đám người dữ tợn trước mặt.
“Cô chủ, đây là người phụ trách tiếp đón ở sân bay”.
Izumataro nói.
Yamaguchi Shizuka bước đến bên người đàn ông này, nhìn hắn ta một cách trịch thượng.
“Anh biết chúng tôi là ai không?”
Người phụ trách run bần bật, lắp ba lắp bắp nói: "Là, là tổ chức Yamaguchi! "
“Bốp!”
Chưa kịp nói xong, một cái tát đã giáng thẳng vào mặt người phụ trách.
“Nói to lên!”
Yamaguchi Shizuka hét lớn.
"Là…là tổ chức Yamaguchi!"
Người phụ trách sợ hãi nhăn mặt, cố gắng nói lớn hơn.
“Bộp!”
Yamaguchi Shizuka dùng đế giày nặng trĩu đá vào mặt người phụ trách, hắn ta lại tiếp tục ngã lăn ra.
Trong nháy mắt, trên mặt hắn ta bỗng xuất hiện một dấu giày, máu mũi không ngừng tuôn ra.
Người đứng gần đó lập tức quỳ xuống trước mặt Shizuka Yamaguchi, cẩn thận lau giày cho cô ta.
.