Mục đích là bảo vệ thì ít gây sự chú ý tất nhiên sẽ tốt hơn.
“Vậy chúng ta đi thôi”.
Vu Kiệt nói với Dương Cẩm Tú đang đứng bên cạnh mình.
Sau đó, đội bảo vệ bắt đầu hành động.
Có điều trong quá trình này, ở nơi khác trong sân bay đã xảy ra một chuyện.
Trên một chiếc máy bay tư nhân khác.
Dựa vào cửa sổ cabin, một cô gái loli đang nhìn lên bầu trời, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Gương mặt của cô ta được trang điểm theo tông màu khói cực kỳ đậm, bộ trang phục phong cách gothic càng khiến cô ta trở nên u tối hơn.
Tâm trạng khi được về nước đặc biệt sảng khoái.
Phía sau cô ta có một võ sĩ đeo kiếm Kanata với đầu búi tóc, đúng chuẩn văn hóa truyền thống của nước Tịch.
Phía sau, còn có rất nhiều người mặc đồng phục Kendo.
Đây là những người đến từ tổ chức Yamaguchi ở thủ đô của nước Tịch.
Còn cô gái mặc trang phục phong cách gothic này chính là cô chủ của tổ chứa Yamaguchi, Yamaguchi Shizuka.
Máy bay từ từ dừng lại, lúc cô ta nghiêng đầu nhìn thấy Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú đang đi về phía lối ra.
Cô ta không hề quan tâm, căn bản không thèm để ý đến bọn họ, tiếp tục nhìn ngắm bầu trời xinh đẹp trên đất nước mình.
Sau khi ngắm nhìn đúng ba phút, cô ta khẽ nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn.
"Izumataro, sao vẫn chưa thu xếp xuống máy bay?"
Yamaguchi Shizuka cau mày, nhìn võ sĩ phía sau, nói.
Izumataro cũng cảm thấy khó hiểu, theo thông lệ trước đó, ngay khi máy bay của bọn họ hạ cánh, đã có người xếp hàng chờ sẵn rồi.
“Đi hỏi xem có chuyện gì”.
Izumataro nói với một thuộc hạ.
Sau đó, một người trong số họ gật đầu, đi ra xa hơn một chút rồi lấy di động ra gọi điện thoại.
Thoáng chốc, sắc mặt của hắn ta có chút khó coi, nói: "Sân bay bảo chúng ta đợi thêm chút nữa".
Vừa dứt lời, Yamaguchi Shizuka đột nhiên trợn tròn mắt, tức giận nói: "Cái gì?"
“Bọn họ…bọn họ…nói đợi thêm chút nữa”.
Tên thuộc hạ này lặp lại lần nữa, biểu hiện vô cùng rụt rè.
Hắn ta hiểu rất rõ tính khí của vị cô chủ này, không dám tiếp tục lên tiếng trong lúc cô ta đang nổi nóng.
.