Trong trang viên nhà họ Dương, Dương Chấn Hoa đã hạ lệnh cho tất cả vệ sĩ canh gác xung quanh một căn biệt thự, không cho phép bất cứ ai tới gần.
Trong căn biệt thự đó, ông cụ Lý ngồi trên chiếc ghế dài ở phòng khách. Cụ nhìn Vu Kiệt, Vu Kiệt nhìn cụ, hai người đối diện với nhau, cách nhau chỉ khoảng mười mét.
Cho tới lúc này, Vu Kiệt vẫn chưa hết ngỡ ngàng khi người thân cùng chung dòng máu tới tìm mình.
Dường như thân phận còn không tầm thường chút nào.
Nhưng từ trước tới nay, anh luôn không mấy quan tâm tới mấy thứ như địa vị quyền thế cho lắm.
Anh nhìn ông cụ Lý một lúc lâu, do dự một lát rồi nói: “Cám ơn ông về chuyện ngày hôm nay”.
“Ông…”
Ông cụ Lý mỉm cười nói: “Nếu xét theo mối quan hệ máu mủ thì cháu phải gọi ông là ông nội”.
“…”, Vu Kiệt.
“Ông nội biết cháu chưa thể tiếp nhận chuyện này ngay được, dù sao hai mươi sáu năm qua, mọi người đều không tới tìm cháu, ông nội cũng biết có thể trong lòng cháu có sự oán hận với ông và bố mẹ cháu, nhưng có một số chuyện không hề đơn giản như trong tưởng tượng của cháu!”
“Nói từ đâu được nhỉ”, ông cụ Lý vuốt chòm râu bạc phơ của mình, hiếm khi người có tiếng là nghiêm túc như cụ bày ra dáng vẻ thả lỏng như thế trước mặt cháu trai của mình.
Tiếp đó, cụ nói bằng giọng thương cảm: “Thôi, nói từ đầu đi! Hai sáu năm trước, người thừa kế của nhà họ Lý là Lý Nam, đồng thời cũng là bố cháu, sinh được một mụn con trai. Đối với một gia đình bình thường, đó là một chuyện vui, nhưng đối với nhà họ Lý thì lại là ân điển trời ban”.
“Chú hai, chú ba, và cả cô cháu đều chỉ sinh được con gái, bao năm qua, cháu là đứa con trai duy nhất. Cũng có nghĩa là ngay từ khi còn là trẻ sơ sinh, cháu đã là người thừa kế tương lai của nhà họ Lý. Vừa chào đời là cháu đã sở hữu chiếc chìa khóa vàng có trọng lượng nhất trong các thế hệ trẻ trên cả nước, nhưng tiếc rằng…”
“Ngày thứ hai sau khi sinh ra, cháu đột nhiên ngừng thở một cách kỳ lạ, bốn bệnh viện quân y và thậm chí là các bệnh viện hàng đầu ở nước ngoài đều đã khám xét nhưng không thể tìm ra nguyên nhân cụ thể dẫn đến việc cháu ngừng thở. Mà khi ấy, nhà họ Lý đang phải đối mặt với bao kẻ địch, vì muốn tránh việc kẻ khác nhòm ngó tới cháu, ông nội đành sai người đưa cháu ra khỏi thủ đô, tìm một nơi phong thủy tốt để giấu cháu đi, thoắt cái đã được hai mươi sáu năm rồi!”
“Vốn ông tưởng rằng ba đời nhà họ Lý sẽ không có hậu đại, nhưng ông trời có mắt, chá đãu trở về rồi. Cháu có nhớ mình từng nhớ mình từng hiến máu ở bệnh viện số một Giang Thành không?”
“Hiến máu?”
Vu Kiệt hơi sửng sốt: “Ông đang nói tới hai túi máu mà cháu hiến tặng?”
“Đúng thế, hai túi máu ấy không chỉ giúp ông tìm thấy cháu, mà còn cứu được bố cháu, Lý Nam!”
“Cái gì?”
Ông cụ vừa dứt lời, Vu Kiệt không khỏi ngạc nhiên, máu của anh trùng hợp cứu được… bố mình.
“Trong chuyện này có rất nhiều nguyên do, các thế lực liên quan đến nó cũng không nói rõ ra được. Tóm lại, mấy tiếng trước khi cháu hiến máu, bố cháu bị tai nạn giao thông nên được đưa vào phòng cấp cứu, gặp phải vấn đề xuất huyết nhiều, nếu không có máu của cháu thì e rằng…”
Ông cụ Lý không nói hết câu.
Cụ bỗng chuyển chủ đề, cười nói: “May mà ông đã tìm được cháu rồi. Nếu không có lão già Lưu Mặc Sinh chết tiệt ấy, có khi ông còn tìm thấy cháu sớm hơn ấy chứ. Quá trình hơi trắc trở, nhưng kết quả vẫn rất đáng mừng. Tiểu Kiệt, ngày mai cháu về thủ đô với ông rồi đi thăm bố cháu, bố cháu sắp tỉnh rồi”.
Vu Kiệt há to miệng: “Ông quen biết với Lưu Soái?”
“Cháu nói gì thế, chẳng lẽ ông lại không biết Lưu Mặc Sinh sao? Khi xưa ông ấy cùng vác súng với ông, cùng ăn đòn với ông, cùng tán gái với ông, chỉ thiếu điều mặc quần chung nữa thôi. Nếu năm năm trước không xảy ra một chuyện mà ông không biết thì ông ấy cũng chẳng trốn ở Giang Thành dưỡng lão. Phải rồi, Tiểu Kiệt, ông điều tra hồ sơ về cháu rồi, trong đó có bảy năm là trống không, cháu có thể nói cho ông biết có phải…”
Vu Kiệt nhíu mày lại, anh trả lời: “Thông tin mật!”
“Bốp!”
Ông cụ Lý vỗ đầu mình một cái: “Ông hồ đồ mất rồi, ngay cả chuyện này cũng quên bẵng đi. Ha ha, Vu Kiệt, ngớt mưa rồi, đi dạo với ông nhé?”
Vu Kiệt hơi do dự.
Anh vẫn còn đang tiêu hóa.
Cuối cùng Vu Kiệt cũng biết thân thế của mình, anh sinh ra từ một hào môn thượng lưu.
Anh không vui không buồn, trong lòng vô cùng bình tĩnh, nhìn vào đôi mắt anh, ông cụ Lý cũng nhận ra được tâm thái ấy.
Không hổ là người từng vào Long Tiễn.
So với đám con cháu của các gia tộc lớn, tâm thái của cháu trai cụ ăn đứt bọn họ!
Vu Kiệt đã xác định được rằng tình hình của mình lúc nhỏ không xê xích gì nhiều với lời kể của ông cụ Lý, lúc được bố mẹ nuôi họ Vu nhặt được, đúng là anh đã ngừng thở, nếu không có người tài cứu giúp thì anh đã chết từ lâu rồi.
Anh gật đầu nói: “Vâng”.
“Chúng ta đi thôi!”
Ra khỏi biệt thự, vệ sĩ nhà họ Dương chủ động nhường đường, đi theo sau và giữ khoảng cách tầm mười mét với bọn họ.
Suốt dọc đường đi, ông cụ Lý cầm cổ tay của Vu Kiệt, không hề có ý định bỏ tay ra. Cụ đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi, bây giờ cụ không phải là gia chủ nhà họ Lý, không phải ông lão có thân phận cao quý và địa vị không ai sánh bằng, mà chỉ là một người ông nội mà thôi.
Một người ông nội muốn đi dạo ngắm cảnh với cháu trai mình.
“Những năm qua cháu sống có tốt không?”
“Cũng được, ăn no mặc ấm”.
“Vậy là tốt rồi, vợ chồng nhà họ Vu là người tốt, trước khi về thủ đô, cháu nhớ đi tế bái bọn họ, ông sẽ sai người lấy danh nghĩa của bọn họ để quyên góp mười triệu cho thôn, cháu cảm thấy thế nào?”
“Được ạ, bố mẹ dưới suối vàng mà biết thì cũng vui lắm”.
“Ừm, cháu đồng ý là tốt rồi, ông chỉ sợ cháu cảm thấy ông tự tiện quyết định. Trước khi rời khỏi Giang Thành, ông không tới quấy rầy anh trai cháu, sợ có người làm ảnh hưởng tới cuộc sống của thằng bé. Lúc cháu tới Giang Thành, hỏi xem cậu ấy có cần gì không, ông nội đều sẽ đồng ý hết”.
“Vâng”, Vu Kiệt gật đầu.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện gia đình chứ không nói tới chủ đề khác. Lúc đi trên con đường nhỏ trong vườn hoa của nhà họ Dương, mưa bay lất phất rơi vào người.
Tới cạnh hồ nước, ông cụ Lý đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt hồ: “Cháu có hận ông không?”
Vu Kiệt hơi do dự: “Hận!”
“Đúng là nên hận, giỏi lắm!”, ông cụ Lý vỗ vai anh: “Ông nội có lỗi với cháu, về thủ đô ông sẽ bù đắp cho cháu, cháu đã thích cô gái nào chưa?”
“Hơ…”
“Có!”, Vu Kiệt gật đầu, trong đầu hiện lên bóng hình của Dương Cẩm Tú.
“Có thì đưa về, nhà họ Lý chúng ta khác với những gia tộc khác, xét về quyền thế, nhà họ Lý không cần dùng hôn nhân của con cháu để củng cố thế lực và địa vị, đám cô chú của cháu cũng được yêu đương tự do hết. Cháu có một chú nhỏ còn là nhân viên quản lý thư viện nữa đấy, suốt ngày vùi đầu trong đống sách”.
“Con người ta phải biết truy cầu niềm vui, nếu nửa còn lại mà không phải người mình thích thì cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa, cháu có hiểu không?”
“Cháu biết”.
“Ừm”.
Ông cụ Lý nở nụ cười: “Có thể nói cho ông nội biết cô bé đó là ai không?”
Cụ muốn hỏi, cũng muốn xem thử cô gái mà Vu Kiệt thích là người như thế nào.
Nhưng ông cụ vừa hỏi xong thì Dương Chấn Hoa bỗng hốt hoảng đi tới trước mặt Vu Kiệt, quản gia còn phải đi theo dìu ông ta.
“Ông Dương…”, Vu Kiệt đang định lên tiếng thì Dương Chấn Hoa bất chợt đưa ra một đoạn video.
“Cậu chủ, Cẩm Tú gặp nguy hiểm rồi!”
“Cái gì?”, Vu Kiệt cầm lấy điện thoại, ấn mở video camera, sau đó nổi giận nhíu mày lại.
“Tiểu Kiệt, sao thế?”, ông cụ Lý hỏi với ánh mắt nặng nề.
“Cháu đi trước đây, cháu phải đi cứu… cô gái mà cháu thích!”
Cẩm Tú, đợi tôi!
Tôi tới cứu cô đây!
- ---------------------------