Vu Kiệt cười tươi, đáp: “Cho nên cháu mới không nói cảm ơn đấy ạ”.
Mọi người đều bật cười.
Quả thật là người một nhà, máu mủ ruột thịt với nhau, không cần phải cảm ơn khách sáo.
"Nhưng ly này, con quả thật muốn nói lời cảm ơn, là vì những người trên máy bay còn sống.
Nếu không nhờ có các vị trưởng bối, bọn họ sẽ không thể sống sót".
Vu Kiệt lại tiếp tục uống cạn, lần này mới đặt ly xuống.
“Cháu nên cảm ơn chính mình, nếu như không có cháu, bọn họ cũng không thể sống sót”.
Lý Hòa nhắc nhở.
"Nhắc đến chiếc máy bay đó anh liền tức giận.
Nếu không phải vì nhà Thượng Quan ngấm ngầm giở trò thì đâu đến mức đó?"
Lý Mãnh hừ một tiếng, giọng điệu có chút lạnh lùng, nói.
"Đừng nóng giận, em đã phái người phát tán những tin tức kia, khiến nhà Thượng Quan thân bại danh liệt, coi như gặp báo ứng rồi".
Lý Hòa bình thản mỉm cười.
Có điều ai cũng biết đằng sau những mẩu tin này ẩn chứa bóng tối như thế nào.
"Tin tức mới nhất từ nhà Thượng Quan cho thấy hầu như tất cả các cơ sở kinh doanh của gia tộc đã phá sản".
Lý Nam nói.
"Trước đây con có đến tìm Thượng Quan Bắc một lần, hắn đã nhận tội trước pháp luật, thứ đang chờ đợi hắn là sự trừng phạt của luật pháp".
Vu Kiệt tiếp lời.
Mọi người lần lượt gật đầu, trong lòng vui vẻ hẳn lên.
"Làm nhiều chuyện ác như vậy, hại không biết bao nhiêu người, đây cũng xem như là kết cục, số mệnh của nhà Thượng Quan chỉ có thể đến đây thôi".
Ông cụ Lý thở dài, như thể đang cảm khái.
"Nhà Hiên Viên cũng đã bị người của tổ điều tra tiến hành điều tra rồi.
Riêng số tiền trốn thuế, lậu thuế chắc chắn không phải là con số nhỏ".
"Nhà Hiên Viên muốn hãm hại con, nhưng cuối cùng bị nhân chứng cắn ngược lại.
Hiên Viên Thâm bị cách chức.
Mọi chuyện giống như nước chảy thành sông, đây có thể là số phận đã định".
Lý Châu cũng chậm rãi lắc đầu, cảm khái nói.
"Bây giờ nhà Hiên Viên đã rơi vào tình cảnh khốn đốn, sản nghiệp của gia tộc cũng trở thành quá khứ"..