Vừa từ chối xong anh liền rời đi, không chút do dự, đơn giản và thẳng thắn.
Nhìn theo bóng lưng anh, Kha Phi Loan không kinh ngạc, cũng không tức giận, ông ta chỉ yên lặng nhìn anh rời khỏi hẻm nhỏ.
Gió cũng dần ngưng thổi.
Kha Phi Loan lấy điện thoại ra, nói chuyện với ai đó.
“Cậu ta không tệ, đã thông qua được vòng khảo nghiệm đầu tiên, bây giờ có thể bắt đầu vòng hai rồi!”
“Tôi cảm thấy rất háo hức muốn biết biểu hiện kế tiếp của cậu ta sẽ như thế nào!”
“Không thể không nói, cháu trai của ông cụ Lý thật sự đã kế thừa được những gen tốt nhất của thế hệ trước!”
“Nếu cậu ta thật sự có thể thông qua khảo nghiệm, tôi nghĩ, tôi nghĩ đất nước này sẽ nghênh đón một kỷ nguyên tươi sáng, thống nhất võ giới và thế tục không còn là giấc mộng!”
Kha Phi Loan cúp máy, đón xe rời đi.
Lúc này, Vu Kiệt đã lái xe về đến cổng nhà họ Lý.
Trên đường đi, anh không ngừng nghĩ về chuyện này.
Anh đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, nhưng kết quả cuối cùng vẫn vậy.
Lựa chọn của anh là đúng!
Anh sẽ không hối hận!
Chẳng mấy chốc Vu kiệt đã về đến nhà.
Lúc này, Dương Cẩm Tú tung tăng như chim sẻ, chạy ùa ra cổng, trực tiếp ngồi lên xe.
Sau khi nhận được tin nhắn của anh, cô vẫn luôn đứng chờ ở đây.
Trên đường, nhìn thấy vẻ mặt đầy tâm sự của Vu Kiệt, cô có hơi tò mò.
“Có chuyện gì xảy ra à?”
Anh lắc đầu, cười nói: “Không có gì, anh chỉ đang nghĩ đến cuộc sống sau này mà thôi, có thể ở bên cạnh em nhiều hơn!”
Dương Cẩm Tú cười một cách vui vẻ.
Lúc này, Vu Kiệt càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình.
Đúng vậy, chính là như thế!
“Đó là anh nói đấy nhé, ngoéo tay nào!”
Dương Cẩm Tú duỗi ngón út ra và nói.
Vu Kiệt cũng ngoan ngoãn đưa ngón út ra, móc lấy ngón tay cô.
.