“Sản nghiệp của gia tộc Rothschild đó tôi không cần”.
“Chuyện này có phải do cậu làm hay không, cậu có nhúng tay vào hay không cũng chỉ mình cậu biết”.
“Giữa chúng ta đã không còn nợ nần gì, từ nay về sau đừng đến gặp tôi nữa”.
Lời Vu Kiệt nói cực kỳ rõ ràng, xoay người lập tức đi mất.
Những người còn lại đều cau mày liếc nhìn Tiêu Hán một cái rồi rời khỏi.
Thành viên cuối cùng của tổ chức Đệ Nhất rời đi, ánh mắt họ nhìn Tiêu Hán cũng có thêm sự phức tạp nào đó.
Có lẽ từ nay về sau, chuyện này sẽ không còn ai nhắc đến nữa.
Rất nhanh, mọi người trong sân bay đều lần lượt rời đi.
Tiêu Hán vẫn còn giữ dáng vẻ trước đó, khom lưng về hướng Vu Kiệt đã rời khỏi.
Đổng Sinh thở dài đỡ cậu ta dậy, nói: “Có lẽ chuyện thế là hết”.
Vẻ mặt Tiêu Hán vẫn đầy áy náy, đau khổ không sao tả nổi.
“Không, với anh ấy mà nói là chẳng ai nợ ai!”
“Nhưng với tôi mà nói thì đây chỉ là một sự bắt đầu!”
Dường như Tiêu Hán đã nghĩ ra điều gì đó, trầm giọng nói.
“Cái gì!”
Đổng Sinh kinh ngạc hỏi: “Cậu định làm gì?”
Ánh mắt Tiêu Hán trở nên sắc bén, nói: “Từ nay về sau gia tộc Rothschild sẽ càng khuếch đại thế lực của mình thêm lớn mạnh!”
.