Ngô Lãnh lắc đầu, nói: “Chuyện này không liên quan đến cháu, cháu không cần tự trách mình đâu”.
Ngô Tiểu Phàm cũng an ủi: “Không sao, thiện ác đều có báo ứng, em không cần phải tự trách như vậy”.
Hai người lần lượt lên tiếng an ủi.
Đều là người mệnh khổ, bây giờ ba người bọn họ xem như là ba người dân duy nhất của thôn Trường Mao còn sống sót.
Bọn họ đều không ngờ sẽ xảy ra những chuyện này.
“Những người đó rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn bắt cậu?”
Ngô Lãnh tò mò nhìn Vu Kiệt, hỏi.
Vu Kiệt trầm ngâm một lúc, không nói gì cả.
Anh hiểu rất rõ, bây giờ vẫn chưa phải lúc gió yên biển lặng.
Nếu như người của Giang Hồ Truyền Thừa lại đến, nhân lúc anh không ở đây, có thể tìm đến người nhà họ Ngô.
Đến lúc đó, lại là một vụ đẫm máu khác.
Anh không muốn có một kết quả như vậy.
“Những người này, tôi không thể nói, cũng là vì muốn bảo vệ mọi người!”
Vu Kiệt trầm giọng nói.
Ngô Lãnh cũng cảm nhận được sự kiên định của Vu Kiệt, gật đầu nói: “Được, tôi tin cậu, cậu có sắp xếp của mình, nếu như không nói, cũng là vì muốn tốt cho chúng tôi thôi”.
Giấc mơ rõ nét kia bỗng nhiên lóe lên trong đầu ông ta.
Lão thần tiên nói với ông ta rằng, cứu người này sẽ khiến nhà họ Ngô thịnh vượng trăm năm!
Lúc đầu ông ta muốn xem Vu Kiệt như cháu rể quý giá.
Kết quả bây giờ lại phát hiện nhà họ Ngô bọn họ căn bản không xứng với Vu Kiệt!
Có điều chỉ với ơn cứu mạng này cũng đủ khiến nhà họ Ngô bọn họ trở nên khác biệt.
Nhưng ai có thể hiểu được sự đau khổ trong lòng này!
Ngược lại là những nhân vật lớn kia nói với cô, sau này nhà họ Ngô bọn họ sẽ như thế nào thế nào.
Nghe có vẻ, giọng điệu của những người đó rất ngang ngược.
Còn có lúc ở nhà họ Thường, nhiều người muốn giết Vu Kiệt như vậy nhưng đều bị Vu Kiệt tiêu diệt.
.