Sắc mặt Yến Thái từ kỳ quặc bỗng trở nên hung dữ, cứ như vậy suốt ba giây đồng hồ.
“Vậy mà mày cũng tỉnh lại! Ông trời đúng là không có mắt!”
Trong giọng nói không giấu tức giận.
Hắn cảm thấy, trong sự vây hãm tấn công dồn dập của năm tên phong Thánh, một người như Vu Kiệt còn có thể tỉnh lại, dựa vào cái gì chứ?
Bây giờ hắn còn được nằm yên ổn trên giường, dùng ánh mắt từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống mình!
Hắn không chấp nhận!
Sự tức giận của hắn ngày càng điên cuồng, hai mắt chằng chịt tơ máu.
Vu Kiệt cũng nhìn lại Yến Thái, chỉ khác là thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Hai người, hai trạng thái hoàn toàn tương phản, khiến người khác phải xuýt xoa.
Sau đó Vu Kiệt dời mắt, nhìn sang Yến Long Sơn bên cạnh.
Người này anh đã từng gặp lúc ở Lang Nha.
“Huỵch!”
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Tất cả mọi người có mặt đều xôn xao.
Đường đường là gia chủ nhà họ Yến của Nam Tam Tứ Bộ Yến Long Sơn, thế mà lại quỳ gối xuống.
Gương mặt ông cương nghị, ánh mắt dứt khoát.
Ánh mắt ông ta dừng lại ở Lý Nam, ngữ khí vang vọng: “Yến Long Sơn không biết dạy con, để cho nghịch tử phạm phải tội lỗi không thể tha thứ!”
“Xin ân nhân xử phạt! Xin tôn thái tử họ Lý xử phạt!”
Yến Thái bị Yến Long Sơn ghìm trên mặt đất, cả người choáng váng.
“Tại sao chứ? Tại sao lại phải quỳ gối?”
“Tôi chính là thái tử nhà họ Yến, ông thả tôi ra mau lên, tôi không thể quỳ!”
“Vu Kiệt, hắn đáng chết! Hắn đáng bị tôi giết chết!”
Lý Nam cũng tỏ ra thất thần, có vẻ rất khó xử.
Ông nhìn Yến Long Sơn đang quỳ gối trước mặt, không nói nên lời.
Mạc Vãn Phong đứng bên cạnh thấy vậy liền giải thích: “Trong lúc cậu còn hôn mê, Yến Thái xông vào bệnh viện, muốn giết cậu, nhưng may mắn Yến gia chủ phát hiện ngăn cản kịp thời nên không xảy ra việc gì đáng tiếc”.
“Giết tôi?”.