Kết quả rõ như ban ngày, bọn họ vốn không tìm thấy viên đá đó.
Chẳng khác nào nó đã tan biến vào không khí.
“Ở chỗ nào trên người cậu?”
Có người vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng hỏi.
Vu Kiệt suy nghĩ: “Ngực”.
Người phong Thánh này liền bước tới, cẩn thận lục soát trên ngực Vu Kiệt.
Lý Nam đứng bên cạnh cau mày, vẻ rất lo lắng.
Những người còn lại cũng đều có vẻ không hài lòng.
“Không có”.
Động tác của người này rất nhẹ nhàng, lục lục mò mò một lúc rồi lắc đầu.
Vu Kiệt sửng sốt, cảm nhận cảm giác ở giữa ngực mình.
Viên đá anh vẫn đeo trước ngực, lúc này như đã tan biến đi mất.
“Nhà họ Thường…”
Vu Kiệt chợt nảy ra ý gì dó, buột miệng.
Nhưng mà.
Mạc Vãn Phong lại lắc đầu: “Mọi thứ ở hiện trường đều được bảo quản không thiếu thứ gì, nhưng không có viên đá bọn họ muốn có”.
“Mất rồi sao?”
Vu Kiệt ngạc nhiên, giá trị của tảng đá đó vượt xa số tiền anh bỏ ra trong buổi đấu giá.
Nhất là bây giờ anh đã biết, nếu không có viên đá đó, có lẽ mình đã chết trong trận chiến rồi.
“Cả cậu cũng không biết, vậy thôi bỏ đi”.
Lý Nam vội vàng bước tới, nâng giường bệnh của Vu Kiệt lên một góc, để anh nằm được thoải mái hơn.
Ông lấy một cái ly, rót nước ra, tự mình đút cho anh uống.
Chỉ một hành động đơn giản thế thôi nhưng khiến trong lòng Vu Kiệt tràn đầy ấm áp.
Trong đời Lý Nam chưa bao giờ làm việc này, đây tất cả đều là vì con trai.
.