Mạc Vãn Phong thản nhiên nói, nhìn Hướng Thiên Lĩnh.
Hướng Thiên Lĩnh cũng gật đầu, không hỏi đến nữa.
Sau đó ánh mắt của cả ba người lại chuyển sang kẻ nổi bật nhất nơi đó.
Lưu Bát!
Mạc Vãn Phong hất tay, chẳng mấy chốc đã có người tiến lên khống chế hắn ta.
“Tổ trưởng, giải quyết thế nào?”
“Có người dò hỏi?”
“Anh là Lưu Bát phải không?”
Mạc Vãn Phong lại gần người đó, nói.
Lưu Bát gật đầu theo bản năng, người trước mắt hắn ta đều là nhân vật số một số hai thủ đô!
Tim hắn chợt run lên, có chút lo lắng cho tương lai của mình.
“Thế thì đúng rồi, dẫn đi”.
Mạc Vãn Phong nói: “Khi Vu Kiệt tỉnh lại thì để cậu ấy quyết định”.
Sau đó, cấp dưới lại dẫn người đi và trông chừng cực kỳ nghiêm ngặt.
Lưu Bát, kẻ vừa mới xuất hiện trong chủ đề trò chuyện của bọn họ.
Kẻ đó không phải ai xa lạ, chính là tay chân của Thượng Quan Bắc được đưa đến Lạc Thành!
Hơn nữa cũng là nhân chứng quan trọng để nhắm vào Thượng Quan Bắc!
Thượng Quan Bắc sẽ không ngờ được rằng mình nhờ Yến Thái hỗ trợ, lại biến khéo thành vụng.
Hắn ta cũng không ngờ được rằng Yến Thái là kẻ có vấn đề về tâm lý, biến mọi thứ trở nên phức tạp hơn.
Lưu Bát, trở thành con dao đâm vào người hắn!
Chuyện này xảy ra cực kỳ nhanh, giải quyết cũng rất gọn.
Yến Thái và Lưu Bát đều bị người giam giữ và trông chừng cẩn thận.
Cũng vì chuyện này xảy ra nên người trông chừng phòng bệnh Vu Kiệt cũng được thay đổi.
Bấy giờ nơi này được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, bù lại cho sự chểnh mảng trước đó.
Dù ai đến thì không được ba tổ chức bảo vệ đồng ý cũng chẳng thể vào trong.
Chẳng hạn như người quen của Mạc Vãn Phong muốn vào cũng phải được Hướng Thiên Lĩnh và Yến Long Sơn đồng ý.
Trong hành lang, tất cả đều được trang bị vũ trang hoàn chỉnh, mắt không chớp lấy một lần.
.