Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 56: 56: Tôi Sẽ Cho Ông Thấy Khả Năng Của Tôi





Nghe thấy những tiếng kêu thê lương của con chó, tên hội phó cảm thấy điều gì đó bất an.
- Đi...đi vào trong xem thử chuyện gì đã xảy ra.
Nói rồi hắn xua đám người vạch những cây dây leo để đi vào bên trong.
Vừa vào cửa hang, nhìn thấy cảnh tượng bên trong làm hắn sửng sốt và kinh ngạc tột độ, còn đám người cũng há hốc mồm không nói nên lời.
sau khi biểu hiện sự ngạc nhiên tột cùng thì Cẩu Tử lúc này hét lên thất thanh.
- Sim!!! chó ngoan của tao, mày không được chết.
Vừa nói hắn vừa khóc bù lu bù loa, làm cho những người xung quanh cũng cảm thấy thương cảm.
Ai cũng biết con chó này gắn bó với Cẩu Tử cà chục năm nay, vậy mà đùng một cái chết liền chết mà không có dấu hiệu báo trước.
Bởi sự thân thiết của cẩu từ và con sim vậy nên hắn bây giờ cảm thấy vô cùng thương xót và thống khổ.
Hắn nhìn sang bên cạnh một con vật nhỏ bằng nắm tay trên miệng còn dính lem luốc mấy vết máu tươi, ánh mắt hắn đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống con vật bé nhỏ.
Mà điều khiến những người có mặt ngạc nhiên là, chỉ một con vật bé xíu bằng nắm tay vậy mà có thể hạ gục một con chó săn dũng mãnh cả trăm cân.


một màn trước mắt làm cho đám người cũng ngớ ra không hiểu chuyện này xảy ra như thế nào.
Đúng là trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
Còn Cẩu tử lúc này đôi mắt hắn đỏ long sòng sọc, ánh mắt dữ tợn nhìn chăm chăm Mắc mao, thì ra lúc con chó săn lao vào bên trong động khẩu thì nó bị Hắc mao chặn đánh.
Hắc mao mặc dù thân hình thua kém con sim, nhưng độ nhanh nhẹn thì con sim lại không sánh bằng, vả lại trong cơ thể Hắc mao lại chứa chất gây mê của Huyết quả bởi vậy chỉ sau vài vết cắn lên cơ thể con sim thì con sim đã bắt đầu mất ý thức, sau đó Hắc Mao cắn mấy nhát liên tiếp và cổ con sim làm nó đứt động mạch cổ bởi vậy máu tuôn ra xối xả rồi nó từ từ chết đi.
- Trả mạng lại cho con chó của tao
Cẩu tử hét lên trong đau đớn, sau đó hắn vơ lấy một cái gậy bên cạnh mình rồi hắn lao vào để đánh Hắc Mao, nhưng mà làm sao hắn có thể đánh trúng được khi mà Hắc Mao vô cùng nhanh nhẹn, nó lao nhanh như một tia chớp chui qua hai chân của Cẩu tử, rồi lao nhanh lên vách tường, Cẩu tử thấy vậy hô hào đám người.
- Cùng nhau giết nó trả thù cho con Sim.
Lúc này đám người lấy lại tinh thần rồi dùng gậy và đất đá ném vào Hắc Mao, con vật không hề tỏ ra sợ hãi, nó nhay nhót tránh né một cách nhanh nhẹn, những cú ném va đập chỉ ở lại phía sau nó mà thôi, con vật cứ chạy qua chạy lại trong động, luồn qua chân đám người vô cùng nhanh, khiến bọn chúng không sao bắt được, đôi khi chúng còn dẫm lên cả chân của nhau rồi la hét.
- Một đám không biết xấu hổ.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên trong sơn động, Tiếp theo một bóng người từ từ xuất hiện.
Là một thiếu niên tuổi độ mười bảy thân cao mét tám, người hơi gầy nhưng ánh mắt bén nhọn khuôn mặt đẹp băng lãnh đang nhìn xuống đám người.
Thấy Thanh Sơn xuất hiện Hắc Mao phi một mạch đến rồi leo lên vai của Thanh Sơn ngồi.
- Thì ra con vật khốn kiếp này là của mày.

nó cắn chết con chó của tao rồi đấy, giờ mày tính sao.
Cẩu tử tức giận hét vào mặt của Thanh Sơn.
- Chỉ là một con chó mà thôi, cũng tại con chó của mày quá yếu đuối mà thôi.

đã yếu còn muốn thể hiện sức mạnh trước mặt kẻ khác.


như vậy chết đáng lắm.

Giọng nói của Thanh Sơn vô cùng băng lãnh, mặc dù đứng trước hắn là một đám người vô cùng hung hãn, nhưng trên nét mặt Thanh Sơn không có một tia sợ hãi nào.

Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào đám người.
- Thế nào là đáng chết vậy, tại sao con chó của bọn tao đáng chết mà không phải là con vật của mày.

giờ mày hoặc con vật của mày phải hộ tống con Sim xuống suối vàng, hoặc bọn tao sẽ đưa cả hai chúng mày cùng đi luôn.
Lúc này tên cầm đầu lạnh lùng cất tiếng.

hắn nhìn thấy đám người mãi không xử lý đc Hắc mao đã tỏ ra khó chịu bây giờ lại xuất hiện thêm Thanh Sơn thì hắn càng khó chịu.
Thanh Sơn không tỏ ra yếu thế, hắn biết giờ chỉ còn một con đường là chiến.

chỉ có chiến đấu mới kết thúc được việc này.
lúc này khí thế tên cầm đầu gia tăng, hai bên giương cumg bạt kiếm chuẩn bị lao vào nhau thì một giọng nói yêu ớt vang lên.

- Dừng tay người bọn mày cần là tao, hãy để cho cậu bé đi đi, chỉ chết một con chó mà thôi, không đáng để đổi một mạng người như vậy.
Nghe thế đang chuẩn bị lao vào nhau thì hai bên ngừng lại, Thanh Sơn vội chạy vào động.
Tôi bảo tôi sẽ giải quyết bọn chúng, ông ra mặt làm gì, cứ ở đây nằm nghỉ ngơi có phải tốt hơn không.
Thanh Sơn cất giọng như oán như hờn
Nhưng bọn chúng hung ác và nguy hiểm, chỉ sợ cậu không phải đối thủ.
cậu còn trẻ tương lai còn ở phía trước.
Nguyễn Cảnh Thạc cất giọng gải thích về quyết định của bản thân, còm Thanh Sơn khá cảm động vì ông ta suy nghĩ như vậy, và cũng đánh giá con người ông ta là người tốt.
Thôi được rồi, đằng nào cũng đã lộ ra, tôi sẽ cho ông thấy khả năng của tôi, tôi sẽ thu phục bọn chúng bằng cách nào.

Nói rồi Thanh Sơn khom lưng xuống đỡ lấy Nguyễn cảnh Thạc..