Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 166: 166: Đâm Chết Hắn Cho Tao





Sự lo lắng hồi hộp của Thanh Sơn càng lúc càng tăng lên, khi mà số lượng người đi ra ngày càng nhiều, không biết là chuyện gì sẽ xảy ra.

Bởi vì Thanh Sơn không biết người áo đen này là có ý đồ gì? nếu là như người như Đào Bá Duy thì hôm nay chắc hẳn những cô gái yếu đuối này sẽ xảy ra chuyện là cái chắc, vậy nên lúc này chưa biết được ý đồ của người mặc áo đen này, nên Thanh Sơn cũng chỉ còn cách chờ đợi theo dõi tiếp, mà không dám mạo hiểm ra mặt.

Cứ ngối chờ đợi cho đến lúc hình bóng cuối cùng rời khỏi hang động, người cuối cùng này không phải là ai khác mà chính là Thanh Thanh.
Thanh Thanh vừa bước ra khỏi hang thì khuôn mặt ngơ ngác mờ mịt, cô ngó nghiêng khắp nơi dường như đang tìm kiếm cái gì đó, thấy thái độ của cô lạ lùng như vậy người áo đen cất giọng thúc dục.
- Cô còn tìm kiếm gì nữa chứ, nơi đây không phải là địa phương mà chúng ta có thể lưu lại lâu, nhanh chân rời khỏi đây thôi, nếu không hậu quả khôn lường đấy.
Giọng nói mặc dù không được coi là dịu dàng, nhưng mà cũng không phải là quá gay gắt, mà chỉ mang tính chất thúc dục nóng nảy, nhưng mà khi lọt vào lỗ tai của Thanh Thanh dường như coo cảm nhận được nhiều hơn đó chính là sự lo lắng, điều này làm cho Thanh Thanh có vẻ hơi ngạc nhiên, bởi vì cô cảm nhận được giọng nói này đối với cô rất khác so với khi nói vưới những người khác, thấy được sự lo lắng này phát ra là từ nội tâm của người áo đen, vậy nên Thanh Thanh cũng không lề mề ngó nghiêng nữa, cô bắt đầu theo hướng dẫn của người áo đen mà bước đi theo những người còn lại.

Nhìn người áo đen tỏ ra lo lắng và sốt ruột như vậy, đứng từ phía xa nhìn Thanh Sơn phán đoán.
Chắc hẳn người này đến đây là để giải cứu những người này, vậy thì người này là ai, mà lại đến đây giải cứu những người này chứ? vả lại ngoại giới từ lúc nào lại xuất hiện những người lợi hại như vậy chứ?
- Mình cứ theo dõi một lúc xem sao, nếu như người này không có ý xấu thì những cô gái này theo người áo đen ra trốn đi cũng rất tốt.
Đôi mắt sắc bén vẫn đang theo dõi phía trước, những người kia kéo nhau mà đi, bọn họ theo một con đường tối phía sau dãy núi, men theo con đường nhỏ này đám người đi một cách bí mật, sau khi lòng vòng qua nhiều căn nhà đám người đến trước một gara để xe, trong ga ra không thiếu xe sang, trong đó có một vài chiếc xe buyt ba bốn chục chỗ ngồi.
Chúng ta sẽ lên chiếc xe này, các cô cứ bình tĩnh rất mau chúng ta sẽ ra khỏi chỗ này.
Mặc dù người áo đen nói nhưng mà không có một ai bước lên xe, bởi sự sợ hãi trong lòng họ còn chưa hết, lúc ở trong động cũng bởi vì bị người áo đen bắt ép mà bọn họ mới đi đến nơi đây, chứ thật sự trong lòng họ còn không tin tưởng người này.
Bởi khi nãy bọn họ được một thanh niên cứu ra khỏi căn biệt thự, bởi vậy dù sao bọn họ cũng tin tưởng thiếu niên nhiều hơn là đối với người mặc áo đen này, vì vậy họ không dám mạo hiểm mà vẫn có lòng chờ đợi thiếu niên kia quay lại đón bọn họ.
- Lên xe nhanh, tôi không có thời gian đứng đây dây dưa với các cô.
Nhưng mà những cô gái này vẫn không lên xe, có một số người ngơ ngác nhìn và trên khuôn mặt tỏ ra rất hoang mang, không biết có nên lên xe hay không?
- Lên nhanh, nếu không thì đừng trách tôi.
Khi thấy những cô gái trẻ này không chịu nghe lời mình, người áo đen bắt đầu tỏ ra hết kiên nhẫn mà trong lòng bắt đầu hơi có chút nóng nảy.

Nhưng mà dù có nói thế nào đi nữa thì những cô gái này vẫn không chịu lên xe, vậy nên người này rút ra từ tay áo một cái chủy thủ, với cán nạm ngọc lưỡi chủy thủ sắc bén, những tia hàn quang phát ra lạnh lẽo.
- Nếu như còn không chịu lên xe thì đừng trách tôi, người nào không lên xe thì tôi sẽ rạch một đường trên mặt.
Vừa nói người áo đen vừa đưa lưỡi chủy thủ sắc bén lên nhìn, sau đó tiến đến trước mặt Thanh Thanh, còn những cô gái khác thì nháo nhác đưa mắt nhìn nhau không biết nên làm thế nào, còn người áo đen tiến đến trước mặt Thanh Thanh sau đó nói.
- Cô lên xe cho tôi, chẳng lẽ cô cũng sợ?

Thật ra Thanh Thanh cũng không phải không dám lên xe, mà Thanh Thanh còn đang lo lắng rằng, nếu giờ mình đi, sau này Thanh Sơn quay lại không thấy thì sao? Nghĩ đến đây Thanh Thanh nhìn sang người áo đen rồi cất giọng.
- Chờ tôi một lát.
Nói xong Thanh Thanh bèn đến phía sau bức tường tìm một chỗ rồi dùng một viên đá vạch lên một ký hiệu, rồi quay lại bước đến cửa xe rồi lên xe một cách cực kỳ tự tin.
- Cô để lại ký hiệu cho ai?
Với một người dạn dày thì người áo đen vừa nhìn một cái là đã biết ngay Thanh Thanh còn muốn chờ đợi ai đó.
- Không cần quan tâm, tôi lên xe rồi, còn những người khác nữa đấy?
ý của Thanh Thanh rất rõ ràng, việc của người áo đen nên quan tâm là đưa những người còn lại lên xe chứ không phải đứng đây để chất vấn cô.

Người áo đen cũng không quan tâm nữa, mà bước xuống đám người và bắt đầu đe dọa, và chỉ trong chốc lát những cô gái trẻ bị dọa sợ, nên từ từ cả đám cũng lên hết trên xe.
Khi đám thiếu nữ lên hết trên xe, người áo đen cũng không chần chờ, mà nhanh chóng mở cửa lên xe và nổ máy xe rời đi, khi mà chiếc xe vừa rời khỏi gara không lâu thì một đám áo đen phi tốc tới.
Khoảng chừng hơn mười tên áo đen bước tới bọn chúng nhìn ngó xung quanh một lúc thì bắt đầu lên xe.


khi đám gười nổ máy định di chuyển thì ánh đèn xe của bọn chúng đã soi được phía trước một hình bóng đứng chắn ngay trước xe bọn hắn, thấy vậy một tên trong đó hạ cửa kính xuống và quát lên.
- Mày là thằng nào, cút nhanh đi nếu không thì đừng trách chúng tao.
Giờ bọn hắn cũng không muốn dây dưa nữa, mà chỉ muốn nhanh chóng đuổi theo chiếc xe buyt.

Nhưng mà Thanh Sơn làm sao mà nhường đường được chứ, mà vẫn đứng đó như một bóng u linh vậy.
- Đâm chết hắn cho tao!.