*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chủ nhân bút Đại đạo: “Có gì phải buồn? Chẳng lẽ ta không cần sống, không cần ăn? Ta để ý ai thì lấy lòng người đó, bọn họ để cho ta sống, việc này không có gì đáng buồn”.
Người đàn ông nhìn chân trời: “Tôn nghiêm ở đâu? Cốt khí ở đâu?"
Chủ nhân bút Đại đạo lạnh nhạt: “Mục đích của ta là khiến người ta quan tâm vui vẻ là được”.
Người đàn ông nhạo báng: “Vậy nên thế giới này hỗn loạn đến thế mà ngươi không hề áy náy”.
Chủ nhân bút Đại đạo: “Vì ta không biết xấu hổ, được chưa?"
Người đàn ông: “...”
Chủ nhân bút Đại đạo: “Đừng bảo ngươi chỉ là người thiên mệnh trong Thần Thư ta chưa kịp hoàn thành, cho dù là người thiên mệnh trước đó - Kiếm Chủ áo xanh - cũng không thể đấu lại người kia ở thế giới này. Ngươi có biết vì sao không? Ta cho ngươi hay, vì ta muốn sống! Hắn tồn tại, câu chuyện mới có thể tiếp tục; hắn không còn... Ngươi cũng hiểu”.
Người đàn ông im lặng một hồi mới nói: “Ngươi muốn đợi cho những kẻ ngươi quan tâm chết hết sao?"
Chủ nhân bút Đại đạo: “Cũng không phải không thể, xem ai sống lâu hơn là được”.
Sau một hồi im lặng, người đàn ông giơ ngón cái: “Đứng trước người không biết xấu hổ như ngươi, ta quả thật không biết phải làm sao”.
Chủ nhân bút Đại đạo chợt thở dài: “Ta cũng từng muốn cho ngươi một kết cục tốt, nhưng... Ngươi cũng biết, mọi chuyện không diễn ra như ý nguyện”.
Người đàn ông lắc đầu: “Ta không hề hận ngươi, vì không có ngươi cũng sẽ không có ta. Nhưng ngươi biết đấy, ta sẽ không cam chịu”.
Ông ta nhìn về chân trời: “Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất: đối xử công bằng với ta và hắn”.
Chủ nhân bút Đại đạo im lặng hồi lâu rồi nói: “Được”.
Người đàn ông cười: “Ta tin ngươi làm được”.
Chủ nhân bút Đại đạo: “Ngươi cũng biết quy tắc là do ta lập ra”.
Người đàn ông bật cười: “Ta cũng biết có người đã thoát khỏi quy tắc của ngươi, đúng chứ?"
Chủ nhân bút Đại đạo: “Phải”.
Người đàn ông hỏi sau một hồi im lặng: “Ngươi giết bọn họ được không?"
Chủ nhân bút Đại đạo lắc đầu: “Tạm thời không thể”.
Người này thoáng dừng lại: “Sau này e rằng cũng không”.
Người đàn ông thở dài: “Ta hiểu rồi. Ngươi... đúng là không biết xấu hổ gì cả! Vậy mà còn muốn...”
Đến đây ông ta không nói tiếp nữa.
Chủ nhân bút Đại đạo: “Chúc ngươi may mắn”.
Người đàn ông cười: “Có lẽ sẽ có ngày ta lấy mạng ngươi”.
Chủ nhân bút Đại đạo phá ra cười: “Ngươi cho phép ta ngạo mạn một chút chứ?"