*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồng tử Tế sư rụt lại, vung pháp trượng lên, để vô số năng lượng nguyên tố ồ ạt trút xuống.
Nàng ta không dám xem thường Thanh Khâu.
Nhưng khi kiếm Thanh Huyên bay tới, những năng lượng nguyên tố kia đồng loạt vỡ vụn.
Bốp!
Dưới ánh nhìn của mọi người, Tế sư bị đánh văng đi mấy vạn trượng. Khi dừng lại thì thân xác vỡ toang, chỉ còn lại linh hồn.
Mộ chủ và những người còn lại thấy vậy thì cả kinh.
Thanh Khâu quay lại cười với Diệp Huyên: “Đến phiên đại ca”.
Diệp Huyên gật đầu rồi nhìn Tế sư, chỉ thấy nàng ta gằn giọng hỏi: “Ngươi không thấy nhục sao?"
Diệp Huyên nhíu mày: “Nhục?"
Tế sư trừng hắn: “Không có nàng ấy, ngươi chỉ là một con kiến mà thôi! Ngươi dựa vào nàng ấy, làm cáo mượn oai hùm, chẳng lẽ không thấy nhục nhã?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Không hề, vì sao ta phải nhục chứ?"
Hắn cười lớn: “Có còn nhớ lúc ngươi ức hiếp ta không? Sao lúc đó ngươi không thấy nhục? Ban nãy bao nhiêu người xông vào đánh ta, sao không thấy nhục? Chẳng lẽ chỉ có các người được ức hiếp kẻ khác, không cho phép ta gọi chi viện?"
Tế sư không nói gì, chỉ trừng trộ nhìn lại.
Diệp Huyên cười, quay sang Võ Quân: “Ta còn nói muốn đấu một chọi một với người Thái Linh tộc, khi ấy ngươi đáp thế nào?"
Hắn cười khẽ: “Lũ chó tiêu chuẩn kép!"
Rồi quay sang Thanh Khâu: “Nha đầu, muội giết hết bọn này được không?"
Thanh Khâu đang định mở miệng thì nghe một giọng nói vang lên: “Đi”.
Đi?
Nhóm Diệp Huyên nhíu mày, sau đó Diệp Huyên biến sắc.
Đây là giọng của chủ nhân bút Đại đạo.
Đúng lúc này, một ngôi mộ trong mộ địa Vô Biên ở nơi sâu thẳm trong vũ trụ chợt chấn động, sau đó mở ra hai bên.
Giọng chủ nhân bút Đại đạo lại vang lên: “Đi!"
Thanh Khâu nhìn về phía mộ địa Vô Biên, b ắn ra một tia kiếm quang xuyên thủng tinh hà, thẳng hướng mộ địa.