Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu!”
Dứt lời, hắn lại tiếp tục tu luyện.
Những ngày sau đó, mỗi ngày Diệp Huyên đều không ngừng tu luyện, hết lần này đến lần khác, không ngừng theo đuổi giới hạn của bản thân, sau đó vượt qua nó.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng kiếm ý Nhân Gian và Kiếm Vực Nhân Gian của Diệp Huyên đã đạt tới giới hạn của hắn.
Mà lúc này, người thần bí kia lại xuất hiện!
Diệp Huyên nhìn người thần bí trước mặt, không hề nhiều lời, hắn tiến lên một bước, Kiếm Vực lập tức bao trùm lấy đối phương, một khắc sau, kiếm Thanh Huyên chém tới!
Trong nháy mắt, tất cả kiếm ý Nhân Gian hội tụ lại một điểm.
Oanh!
Một tiếng nổ lập tức vang vọng trong Kiếm Vực, một khắc sau, Kiếm Vực Nhân Gian và kiếm ý Nhân Gian ầm ầm vỡ tan, cùng lúc đó, một nắm đấm đánh thẳng vào bụng hắn.
Bịch!
Diệp Huyên bay ra xa tận mấy trăm nghìn trượng!
Sau khi dừng lại, thân thể hắn lập tức vỡ tan, chỉ còn lại linh hồn.
Diệp Huyên nằm im dưới đất, không nói một lời.
Lúc này, bên tai hắn vang lên tiếng bước chân.
Người thần bí đi đến bên cạnh Diệp Huyên: “Đứng lên!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Để ta lấy lại bình tĩnh!”
Người thần bí: “…”
Một lúc lâu sau đó, Diệp Huyên chậm rãi đứng lên, trong mắt hắn tràn đầy sự kiên định: “Tiếp tục!”
Nói xong, hắn bắt đầu khôi phục thân thể.
Chẳng mấy chốc, thân thể đã khôi phục!
Diệp Huyên nhìn về phía trước: “Tiếp tục!”
Dứt lời, hắn lại xông lên một lần nữa, nhưng không có gì bất ngờ, hắn tiếp tục bị đánh bay.
Cứ thế, Diệp Huyên không ngừng khiêu chiến người thần bí, nhưng vẫn bị đánh bay, thân thể liên tục vỡ tan, có điều hắn không hề tức giận.
Không phải hắn đang tự hành hạ bản thân, mà là đang đuổi theo giới hạn của bản thân.
Một tháng sau.
Diệp Huyên nằm dưới đất, hai mắt khép hờ.
Trong một tháng qua, thân thể hắn đã vỡ gần triệu lần, nhưng hắn cũng thu hoạch được rất nhiều điều, kiếm ý và Kiếm Vực Nhân Gian của hắn đã mạnh đến mức độ không thể tưởng tượng nổi rồi.
Nhưng hắn vẫn không phải đối thủ của người thần bí này!
Vẫn bị đánh bay trong nháy mắt!
Không có gì bất ngờ!
Người thần bí mạnh đến mức khiến người ta thấy tuyệt vọng!
Một lát sau, Diệp Huyên đứng dậy, hắn nhìn về phía trước, hắn có thể cảm nhận được người thần bí đó đang đứng trước mặt mình.