Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9908




Cô bé mở lòng bàn tay ra, kẹo hồ lô trong tay Diệp Huyên bay vào trong tay nàng ta, nàng ta li3m thử, sau đó chớp mắt nói: “Không tệ!”  

Diệp Huyên: “…”  

Cô bé ngồi ở bên cạnh, nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi không chạy ta sẽ không đánh ngươi!”  

Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu trị thương.  

Tốc độ tự khôi phục của hắn vẫn vô cùng nhanh, chẳng bao lâu sau, cơ thể của hắn đã hoàn toàn khôi phục.  

Sau khi khôi phục, hắn lại đi đến trước mặt A Mạc Linh, nhìn A Mạc Linh cười nói: “Ăn ngon không?”  

A Mạc Linh gật đầu: “Ngon!”  

Diệp Huyên mỉm cười: “Chúng ta có thể tâm sự không?”  

A Mạc Linh im lặng một lát rồi nói: “Võ Quân không bảo ta tâm sự với ngươi!”  

Diệp Huyên hỏi: “Vậy nàng ta có bảo ngươi không được tâm sự với ta không?”  

A Mạc Linh lắc đầu.  

Diệp Huyên cười nói: “Vậy chẳng phải là được rồi sao? Võ Quân không bảo ngươi làm chuyện gì, đương nhiên ngươi không thể làm chuyện đó; nhưng Võ Quân không bảo ngươi không làm chuyện gì, vậy ngươi có thể làm chuyện đó rồi, hiểu không?”  

A Mạc Linh nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đúng là giỏi ngụy biện!”  

Sắc mặt Diệp Huyên cứng lại.  

Mẹ nó!  

Sao người của vũ trụ Vô Biên này lại khó lừa vậy chứ?  

Lúc này, A Mạc Linh đột nhiên cười nói: “Nhưng mà, lời ngươi nói cũng có lý đấy, hì hì…”  

Diệp Huyên: “…”  

A Mạc Linh thoáng nhìn Diệp Huyên, nàng ta li3m kẹo hồ lô: “Người Dị vực, ngươi muốn nói cái gì? Ta đoán nhé, ngươi muốn tìm hiểu về vũ trụ Vô Biên bọn ta!”  

Diệp Huyên giơ ngón tay cái: “Thật thông minh!”  

A Mạc Linh cười nói: “Vũ trụ Vô Biên không giống bên kia của các ngươi, bên này của bọn ta cũng có rất nhiều chủng tộc, nhưng bọn ta là một thể thống nhất, tất cả mọi người đều tôn sùng Vô Biên Chi Chủ”.  

Nghe vậy, Diệp Huyên im lặng, rất rõ ràng, vũ trụ Vô Biên này không hề phân tán, họ là một thể thống nhất.  

Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, lại hỏi: “Vì sao năm đó các ngươi muốn tấn công bên kia?”  

A Mạc Linh suy nghĩ, sau đó nói: “Ngươi ăn thịt không?”  

Diệp Huyên gật đầu.  

A Mạc Linh cười nói: “Vì sao ngươi muốn ăn thịt?”  

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nơi này của các ngươi đã không còn thích hợp để sinh sống nữa rồi?”  

Khóe miệng A Mạc Linh hơi cong lên: “Người Dị vực, ngươi thật thông minh”.