Người đàn ông trung niên đánh giá Diệp Huyên một lượt, sau đó cười hỏi: “Chàng trai trẻ, nên xưng hô thế nào nhỉ?”
Diệp Huyên cười đáp: “Diệp Huyên!”
Người đàn ông trung niên liếc về phía đỉnh núi, nói: “Cậu muốn lên đó?”
Diệp Huyên gật đầu: “Muốn đi coi thử xem sao!”
Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Nguy hiểm lắm!”
Dứt lời, ông ta mỉm cười hòa ái: “Tiểu huynh đệ, nếu cậu muốn tìm cơ duyên thì thay vì mạo hiểm, chỗ ta cũng có một chút cơ duyên đây!”
Diệp Huyên tò mò: “Cơ duyên?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên hỏi: “Cơ duyên gì?”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Chính là truyền thừa của ta!”
Diệp Huyên im lặng nhìn ông ta.
Người đàn ông trung niên tiếp tục nói: “Cảnh giới của ta là Bán Bộ Hư Ngã Cảnh!”
Bán Bộ Hư Ngã Cảnh!
Diệp Huyên trầm mặc.
Từ lúc đi theo Thanh Nhi, hắn thấy ai cũng kém cỏi hết.
Đừng nói là Bán Bộ Hư Ngã Cảnh, kể cả Chân Ngã Cảnh đứng trước mặt thì hắn cũng thấy người đó kém cỏi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được cảm xúc của tháp nhỏ rồi!
Hiểu được tại sao tháp nhỏ lại nghênh ngang tới vậy?
Chính vì đi theo Thanh Nhi lâu ngày chứ sao nữa!
Lúc này, người đàn ông trung niên lại cất lời: “Chàng trai trẻ, cậu có muốn nhận truyền thừa không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Muốn!”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Tốt quá rồi, lát nữa ta sẽ vào trong thức hải của cậu, cậu đừng phản kháng, ta sẽ đưa truyền thừa cho cậu!”
Diệp Huyên nhìn ông ta một lát, cười đáp: “Được!”
Người đàn ông trung niên bỗng hóa thành ánh sáng trắng chui vào giữa trán Diệp Huyên.
Ầm!
Chỉ một lát bên trong thức hải của Diệp Huyên đã có thêm một bóng mờ.
Cái bóng kia đột nhiên điên cuồng cười sằng sặc: “Ha ha… Đúng là mầm mống tuyệt vời! Ái chà chà… Còn có nhiều trụ mạch và thần vật thế cơ, ha ha… Ông trời đối xử tốt với ta quá mà, ha ha ha…”
Diệp Huyên cười hỏi: “Ngươi muốn chiếm đoạt thân xác ta chứ gì?”
Cái bóng cười to: “Bây giờ ngươi mới nhận ra sao?”
Nói rồi, nó muốn giành lấy quyền làm chủ thân xác, nhưng bỗng nhiên có một ánh kiếm xuất hiện trong thức hải của Diệp Huyên.
Ầm!