Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 987-990




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

987: Vị Ương Thiên!


Chẳng mấy chốc, một ông lão cũng bước vào trong điện, ông lão mặc áo choàng dài trơn, dáng người gầy ốm nhưng thân thể lại thẳng tắp, hai hàng lông mày thật dài, dài đến dưới lồ ng ngực, dưới chân mang một đôi giày vải rất bình thường.

Sau khi ông lão đi vào trong điện thì khẽ gật đầu với Vị Ương Thiên, sau đó đi đến một bên ngồi xuống.

Vị Ương Thiên nói: “Thanh Nông huynh, vẫn đến sớm thế à!”
Ông lão tên Thanh Nông khẽ cười: “Ta không thích để người khác phải đợi mình!”

Nói xong, ông ta nhìn sang mấy ghế bên bên phải, có chút ngạc nhiên hỏi: “Cung chủ, có thêm người sao?”
Vị Ương Thiên gật đầu: “Môn chủ Quỷ Môn, Lý Trường Phong!”
Nghe vậy, Thanh Nông khẽ nói: “Thảo nào…”
Lúc này lại có thêm một người đi vào, đó là một cô gái, người này chính là Bách Lý Tiên.

Đạo nhân Thanh Nông gật đầu chào hỏi, Bách Lý Tiên cũng gật đầu đáp lại.

Sau đó, nàng ta đến vị trí của mình ngồi xuống.

Qua một chập, lại có một người đàn ông đi vào, người này chính là Lý Trường Phong vừa mới đột phá không lâu.

Lý Trường Phong đi vào thì ôm quyền chào hỏi ba người trong điện rồi cũng đi đến một bên ngồi xuống.

Trong điện vẫn còn hai ghế trống.

Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, vẫn không có ai đến.

Vẻ mặt Vị Ương Thiên không thay đổi, ngay sau đó nàng ta lại đột nhiên biến mất.

Thấy vậy, mấy người Thanh Nông với Bách Lý Tiên trong điện đều mang sắc mặt đều u ám.

Bọn họ biết là vị Cung chủ Vị Ương Cung này đã tức giận thật rồi.

Trong chốc lát, Vị Ương Thiên đã đến Thánh Địa, nàng ta vừa đến nơi thì đột nhiên một âm thanh vang lên: “Cung chủ Vị Ương…”
Chợt Vị Ương Thiên giẫm mạnh chân phải.


Ầm!
Toàn bộ Thánh Địa chấn động dữ dội, mặt đất bắt đầu nứt ra hàng loạt!
“Vị Ương Thiên!”
Một âm thanh vang lên từ nơi sâu thẳm trong Thánh Địa, và rồi một luồng khí mạnh mẽ bùng lên đánh thẳng về phía Vị Ương Thiên.

Trong không trung, Vị Ương Thiên giơ tay vỗ xuống.

Ầm!
Người đàn ông trung niên lùi lại mấy mét, mà đại điện Thánh Cung của Thánh Địa sau lưng hắn ta đã bị phá nát!
.

988: Ngươi Đã Gặp Hắn?


Người đàn ông tên Mục Tu Nhiên trừng mắt nhìn Vị Ương Thiên chằm chằm: “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”  

Vị Ương Thiên không nói, đã giơ tay đánh ra một quyền!  

Mục Tu Nhiên biến sắc, cũng đánh ra một quyền như vậy!  

Ầm!  

Cả bầu trời chấn động dữ dội, Mục Tu Nhiên liên tục lùi về sau mấy chục mét!  

Mục Tu Nhiên trừng mắt nhìn Vị Ương Thiên, nàng ta lạnh lùng nhìn Mục Tu Nhiên: “Từ giờ phút này, bất kỳ người nào của Thánh Địa cũng không được rời Thánh Địa một bước, kể cả ngươi, Mục Tu Nhiên, nếu không ta sẽ tiêu diệt hết các ngươi!”  

Vừa dứt lời, nàng ta đã biến mất.  

Trên không, sắc mặt Mục Tu Nhiên vô cùng khó coi.  

Sau khi Vị Ương Thiên rời khỏi Thánh Địa thì nàng ta trực tiếp xuất hiện ở một con đường nào đó trong Vị Ương Thành. Đường phố rất yên tĩnh, chỉ có một cô gái đeo một túi vải nhỏ đang vẽ tranh trên vách tường.  


Vị Ương Thiên đi đến trước mặt đối phương, cô gái cười nói: “Chúc mừng thực lực của Cung chủ lại tăng thêm!”  

Vị Ương Thiên đến gần, nàng ta nhìn sang tranh vẽ trên tường. Bức tranh này là một đoá hoa, hoa sen trắng trông sinh động như thật.  

Vị Ương Thiên nhìn đóa hoa đó mà không nói gì.  

Đột nhiên cô gái cất bút, cười nói: “Cung chủ, người không sợ chọc giận cái tên kia trong Thánh địa, rồi hắn ta đem theo Thánh Địa đi nhờ vả Ma Kha tộc sao?”  

Vị Ương Thiên thản nhiên nói: “Hay là ngươi đi mượn hắn ta mười lá gan đi?”  

Vị Ương Thiên không nói gì.  

Lúc này, cô gái bỗng nói: “Mấy tháng trước, ta đã đi qua Ma Kha tộc”.  

Vị Ương Thiên khẽ nói: “Hoạ sư, nhớ cho kỹ, ngươi là người của tinh vực Vị Ương!”  

Người phụ nữ cười nhẹ: “Chính vì như vậy mà tinh vực Vị Ương mới không bị thất thủ!”


989: Rất Nghiêm Trọng Sao?


Vị Ương Thiên nói: “Tìm ngươi có chuyện cần giúp!”  

Cô gái nói: “Cứu tên kia à?”  

Vị Ương Thiên đáp: “Ta không tiện ra tay, một khi ta ra thì các thế lực tinh vực Vị Ương sẽ cho rằng ta muốn độc chiếm bảo vật kia, lúc đó tinh vực Vị Ương sẽ có nội loạn”.  

Cô gái cười nói: “Mà nếu như ta ra tay thì sẽ không có nhiều chuyện rắc rối như vậy!”  

Vị Ương Thiên gật đầu.  

Hoạ sư nhìn Vị Ương Thiên: “Thật tò mò tại sao ngươi lại giúp hắn ta!”  

Vị Ương Thiên nói: “Ta lựa chọn không trả lời!”  

Hoạ sư cười nói: “Vậy ta lựa chọn không giúp!”  

Vị Ương Thiên quay người rời đi.  

Hoạ sư khẽ cười rồi tiếp tục vẽ bức tiếp theo.  

Mà chính lúc này đột nhiên Vị Ương Thiên lại nói: “Hoạ sư, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, hai chúng ta đánh một trận đi! Nói thật đó, ta muốn đánh ngươi lâu rồi!”  

Nói xong, nàng ta liền biến mất.  

Hoạ sư đứng tại chỗ, lắc đầu khẽ cười, tiếp tục vẽ tranh.  


…  

Tại Bắc Vực.  

Học viện Đạo Nhất dưới lòng đất, bên trong cung điện.  

Cô gái hoả diễm ngồi xếp bằng dưới mặt đất, xung quanh người nàng ta toả ra ngọn lửa nóng rực.  

Cô gái này chính là đạo tắc tầng bốn - Viêm Già.  

Mà cách Viêm Già không xa là sư tôn của Diệp Huyên, Việt Kỳ.  

Lúc này đột nhiên Viêm Già đứng lên, Việt Kỳ nhìn nàng ta: “Hồi phục rồi sao?”  

Viêm Già khẽ gật đầu: “Ta phải đi rồi! Ngươi muốn đi cùng ta không?”  

Viêm Già khẽ nói: “Đâu chỉ nghiêm trọng! Tên kia đã từng giao đấu với tháp Giới Ngục, mặc dù thua nhưng ngươi không biết như vậy có nghĩa là gì đâu!”  

Việt Kỳ trầm giọng nói: “Hắn gặp nguy hiểm!”  

Viêm Già gật đầu: “Vô cùng nguy hiểm!”  

Việt Kỳ đáp: “Hắn rất biết cách lừa gạt!”


990: Vậy Cùng Nhau Đi Tìm!


Viêm Già liếc mắt nhìn Việt Kỳ: “Ngươi cho là ai cũng bị lừa sao? Ta nhất định phải đi tìm đạo tắc thứ năm, chỉ có nó mới có thể ngăn được tầng thứ năm, hy vọng còn kịp!”  

Nói xong, nàng ta nhìn Việt Kỳ: “Ngươi đi cùng ta không?”  

Việt Kỳ khẽ nói: “Muốn, nhưng sợ liên luỵ đến ngươi!”  

Viêm Già cười nói: “Không đâu”.  

Việt Kỳ gật đầu: “Vậy cùng nhau đi tìm!”  

Viêm Già giữ Việt Kỳ: “Đi!”  

Vừa dứt lời, hai người lập tức biến mất không thấy đâu.  

“Đạo tắc thứ năm là gì?”  

“Một tên rất đáng ghét… cũng là một tên mặt dày vô cùng, dày chẳng kém gì Diệp Huyên…”  

“…”  

Tại Nam Vực.  

Trên không, Diệp Huyên ngồi trên lưng Đế Khuyển chạy điên cuồng một đường, mà sau lưng hai người, những cao thủ Thánh Cảnh kia vẫn đuổi theo như cũ.  


Trên lưng Đế Khuyển, đột nhiên Diệp Huyên nói: “Đế huynh, phải làm sao ngươi mới có thể phục hồi thực lực của chính mình đây!”  

Đế Khuyển lạnh giọng: “Bây giờ ngươi đừng có đẩy lên đầu ta nữa!”  

“Tại sao?”, Diệp Huyên không hiểu.  

Đế Khuyển nói: “Nội đan ta bị vỡ nát, trừ phi nội đan được tái hợp lại thì mới có thể thi triển được thần thông thiên bẩm của bản thân, mà muốn nội đan tái tạo lại, phải cần ít nhất là trăm năm!”  

Trăm năm!  

Vẻ mặt Diệp Huyên khẽ nhăn lại: “Một trăm năm… Không còn cách nào khác sao?”  

Đế Khuyển đáp: “Có!”  

“…”  

Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên và Đế Khuyển cùng đi tới một vùng biển, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ từng hòn đảo trên biển.  

Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Đế huynh có thể cắt đuôi bọn họ được không?”  

Đế Khuyển lắc đầu: “Không cắt được!”