Lấy hắn làm trung tâm, mặt đất trong vòng trăm trượng xung quanh lập tức nứt toác.
Diệp Huyên đảo mắt nhìn xung quanh, cười nói: “Các vị, đừng trốn nữa! Muốn Diệp Huyên ta đây chết thì xuất hiện hết đi!”
Xung quanh không chút động tĩnh.
Diệp Huyên đang định nói tiếp thì ngay lúc này, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một ông lão.
Ông lão này trùm áo choàng đen toàn thân, không nhìn thấy diện mạo thật sự.
Diệp Huyên cười nói: “Chịu xuất hiện rồi?”
Người áo đen nói: “Diệp Huyên, chúng ta cũng không muốn đối đầu với ngươi, chỉ muốn ngươi để lại bảo vật kia thôi, rồi chúng ta sẽ lập tức rời đi”.
Diệp Huyên khẽ cười: “Nếu ta không để lại thì sao?”
Người áo đen lắc đầu: “Diệp Huyên, mấy ngày nay chúng ta đã sát ngươi rất lâu.
Ngươi cũng chẳng phải là kẻ ngu xuẩn, nên biết rõ nếu ngươi giữ lại bảo vật kia thì sẽ chỉ đem lại hoạ sát sinh cho mình thôi! Ngươi là người thông minh nên biết đưa ra lựa chọn thế nào!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta giao ra bảo vật kia thì các người thật sự sẽ cho ta một con đường sống sao?”
Người áo đen nói: “Chúng ta chỉ muốn bảo vật kia, nếu như ngươi giao ra thì lão phu có thể đảm bảo với ngươi, chúng ta tuyệt đối sẽ không ra tay”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Các người sẽ không buông tha ta!”
Nói đến đây, ông ta hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Hoặc ngươi nên nhìn thực lực của chúng ta một chút, có lẽ như vậy thì ngươi sẽ thay đổi lựa chọn của mình!”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên sau lưng ông ta xuất hiện mười hai người áo đen, cùng lúc đó, sau lưng Diệp Huyên và Đế Khuyển cũng có thêm mười hai người áo đen.
Những người áo đen này toàn bộ đều là Thánh Cảnh!
Hai mươi tư cao thủ Thánh Cảnh!.