*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên có hơi khó hiểu, đang định nói chuyện thì bấy giờ người con trai kia lại chợt biến mất, một thương đâm thẳng về phía hắn.
Diệp Huyên nghệt mặt ra.
Cái quỷ gì vậy?
A?
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một thanh kiếm bất ngờ đâm vào trán người con trai.
Đùng!
Người con trai trực tiếp bị đóng đinh tại chỗ!
Thanh kiếm kia chính là kiếm Hành Đạo!
Người con trai và cô gái giáp trắng hoàn toàn ngơ ngác.
Người con trai mặt mày hoảng sợ nhìn hai người Diệp Huyên: "Ngươi... các ngươi..."
Diệp Huyên im lặng một lát mới hỏi: "Ngươi định làm gì vậy?"
Người con trai chợt giật mình nói: "Ta... ta là Thương Huyền Tông! Ta..."
Thanh Nhi lại bỗng lạnh nhạt hỏi: "Thương Huyền Tông ở đâu? Chỉ cái hướng hộ cái!"
Người con trai hoàng sợ nhìn Thanh Nhi: "Ngươi..."
Lúc này, bút Đại Đạo bỗng nói: "Bên phải!"
Thanh Nhi mở tay ra, kiếm Hành Đạo chợt bay đi.
Bên phải, cách đây mấy ngàn vạn lý, trong một mảnh thế giới, một thanh kiếm bỗng hạ xuống trong một tông môn hết sức khủng bố!
Ầm!
Những cao thủ trong tông môn này còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp bị xóa sổ!
Trên đời này đã không còn Thương Huyền Tông!
...
Trong tinh không, Thanh Nhi mở tay ra, kiếm Hành Đạo đã trở về trong tay nàng.
Người con trai kia hoảng sợ nhìn Thanh Nhi: "Ngươi... ngươi đã làm gì!"
Thanh Nhi nhìn thẳng vào gã hỏi: "Còn có chỗ dựa nào không? Nếu có thì chỉ hướng tiếp đi!"
Diệp Huyên: "..."
Người con trai như nhận ra gì đó, bỗng nhiên hoảng sợ nói: "Ngươi... ngươi diệt Thương Huyền Tông ta! Ngươi... rốt cuộc là ai!"
Giờ phút này, gã đã sợ hãi đến cùng cực!
Thanh Nhi vung tay lên.
Ầm!
Người con trai trực tiếp bị giết chết!
Cô gái giáp trắng bên cạnh run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh tuôn như suối.