*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên cười nói: “Đi theo ta, đợi ta cầm quyền, các ngươi đều sẽ trở thành công thần dựng nước!”
Sát chủ nhíu mày: “Ngươi có thể thắng chị ngươi sao?”
Diệp Huyên cười to: “Vì sao ông không dám liều một lần chứ? Nếu không liều, không phải Thượng Thần Cảnh đã là giới hạn của ông rồi sao?”
Sát chủ im lặng.
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp chậm rãi bay đến trước mặt Sát chủ: “Đi vào cảm nhận đi!”
Sát chủ tỏ vẻ đề phòng!
Diệp Huyên cười nói: “Ta là một người có học, sao có thể có ác ý gì được?”
Sát chủ thoáng im lặng, sau đó tiến vào trong Tiểu Tháp, không bao lâu sau, gã ta lại xuất hiện một lần nữa, lúc này, trong mắt gã ra tràn đầy rung động.
Diệp Huyên cười nói: “Cái tháp này có tên là tháp Hồng Mông, từng theo cha ta vào sinh ra tử, bây giờ cha ta đưa nó cho ta, không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Ông ấy đã chuẩn bị đợi sau khi ông ấy trăm tuổi sẽ đưa Dương tộc cho ta thừa kế rồi!”
Nói xong, hắn cau mày, hình như lời này không được ổn lắm!
Nét mặt Sát chủ trở nên hơi kỳ lạ.
Diệp Huyên nói tiếp: “Sát chủ, nhìn kỹ đây!”
Dứt lời, khí thế trong người hắn lập tức dâng trào, trong nháy mắt, khí thế của hắn đã đạt tới Thượng Thần Cảnh!
Thượng Thần!
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Sát chủ chợt co lại: “Ngươi… Ngươi là Thượng Thần Cảnh!”
Không thể không nói, lúc này gã ta thật sự rất chấn động!
Còn trẻ như thế đã là Thượng Thần Cảnh?
Diệp Huyên lại nói: “Sát chủ, ông từng thấy Thượng Thần Cảnh mười tám tuổi bao giờ chưa?”
Mười tám tuổi.
Mấy người nhóm Sát chủ đều sửng sốt.
Một lúc sau, Sát chủ ngạc nhiên hỏi Diệp Huyên: “Ngươi… mười tám tuổi?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Sát chủ hơi nghi ngờ!