*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên đành phải nói: “Ta có chuyện cần nói với Đạo sư của các ngươi”.
Các học sinh mới không cam lòng giải tán.
Mặc Vân Khởi đi đến, quan sát Diệp Huyên một hồi, cười hỏi: “Sao tự dưng lại trở về?"
Diệp Huyên: “Nhớ các ngươi”.
Mặc Vân Khởi lắc đầu: “Có quỷ mới tin”.
Diệp Huyên cười to: “Đi dạo chút đi”.
Mặc Vân Khởi gật đầu.
Vừa đi Diệp Huyên vừa nói: “Thanh Châu thay đổi rất nhiều”.
Mặc Vân Khởi cười: “Đều nhờ ngươi cả”.
Diệp Huyên cười khẽ: “Đây là chuyện tốt”.
Mặc Vân Khởi gật đầu: “Ta nghe nói ngươi không chỉ muốn thay đổi Thanh Châu mà còn thay đổi cả vũ trụ?"
Diệp Huyên gật đầu.
Mặc Vân Khởi nhìn hắn: “Trước kia ngươi không như thế này”.
Diệp Huyên: “Trước kia ta thế nào?"
Mặc Vân Khởi: “Nghĩa khí, trọng tình cảm, nhưng chỉ giới hạn cho bạn bè và thân nhân”.
Diệp Huyên im lặng.
Mặc Vân Khởi cười: “Ngươi đã thay đổi nhiều lắm”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Vì đã trải qua rất nhiều”.
Mặc Vân Khởi gật gù: “Ta có thể thấy”.
Diệp Huyên nhìn khắp bốn phía, cười nói: “Đợi sau này hoàn thành tâm nguyện rồi, ta sẽ về Thanh Châu làm thầy dạy học”.
Mặc Vân Khởi bật cười: “Hoan nghênh! Nhưng trực giác của ta nói rằng ngày ấy sẽ không đến đâu”.
Diệp Huyên nhìn hắn ta: “Vì sao?"
Mặc Vân Khởi: “Trực giác thôi”.
Diệp Huyên nghĩ ngợi: “Bút huynh này, huynh làm người thi hành vận mệnh thì ắt hẳn biết rất nhiều thứ”.
Một hồi sau, Bút Đại đạo mới nói: “Số mệnh của cậu thì không”.
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Vì sao?"
Bút Đại đạo: “Cậu được hai vị đại lão nghịch thiên cải mệnh cho, căn bản không thuộc tầm quản lý của ta nữa. Chủ nhân ta có thể, nhưng...”
Nó nói đến đây thì im bặt.
Diệp Huyên hạ giọng: “Nói cách khác, số mệnh tương lai của ta là dấu chấm hỏi?"
Bút Đại đạo: “Đúng vậy, nhưng ta cũng nghĩ cậu không thể trở về đây dạy học được”.