*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn Nhân Ý gật đầu: “Giàu có, đẹp trai, mạnh mẽ, chống lưng to, có duyên với con gái. Quan trọng nhất là tính quyết đoán, như lúc ngươi dứt khoát quyết định cứu ta vậy, có lẽ nàng thích ngươi từ khi ấy”.
Diệp Huyên nghĩ nghĩ một hồi rồi cười toe toét: “Nghe cô nói vậy, nếu ta là nữ thì ta cũng đổ trước bản thân luôn đó!"
Văn Nhân Ý: “...”
Giọng Tiểu Tháp vang lên: “Tiểu chủ, không ấy mình giữ chút mặt mũi lại được không?"
Diệp Huyên: “...”
Văn Nhân Ý lắc đầu bật cười: “Ta quên mất, chỗ đáng sợ nhất của Diệp công tử chính là không biết xấu hổ nữa”.
Diệp Huyên lập tức đen mặt. Chẳng lẽ hắn biểu hiện rõ ràng đến thế sao?
Văn Nhân Ý cười khẽ: “Ngươi có thích Lam cô nương không?"
Diệp Huyên suy nghĩ một hồi, nói: “Ta không ghét”.
Sắc mặt Văn Nhân Ý đọng lại.
Tiểu Tháp thở dài: “Trời mẹ ơi, Tiểu chủ có biết nói câu này nghe như mấy thằng tồi không?"
Diệp Huyên lạnh nhạt hỏi lại: “Vậy ngươi muốn ta nói gì? Ta thật sự không ghét nàng ta”.
Tiểu Tháp im luôn.
Bút Đại đạo lên tiếng: “Không được để tên mặt dày này đến hệ Ngân Hà!"
Văn Nhân Ý lắc đầu cười: “Diệp công tử, ngươi...”
Diệp Huyên hỏi: “Vậy Ý cô nương có thích ta không?"
Văn Nhân Ý ngẩn ra.
Diệp Huyên hỏi lại: “Có hay không?"
Văn Nhân Ý im lặng một hồi rồi đáp: “Ta không ghét ngươi”.
Nói xong, đến cả nàng ấy cũng sửng sốt.
Diệp Huyên cười nói: “Hôm khác ta lại đến tìm hai người”.
Hắn đặt một chiếc nhẫn chứa đồ vào tay Văn Nhân Ý: “Đây là tiền xây thư viện, đến lúc ấy ta sẽ phái thêm người đến giúp đỡ”.
Sau đó xoay người rời đi.
Để lại Văn Nhân Ý đứng nhìn chiếc nhẫn trong im lặng hồi lâu.
Bỗng nhiên, Văn Nhân Lam xuất hiện bên cạnh nàng ấy, nhìn về phương xa: “Tỷ thích hắn?"
Văn Nhân Ý liếc nàng ta: “Nha đầu ngốc này, muội...”
Văn Nhân Lam nhìn vào mắt nàng ấy: “Tỷ vẫn không dám đối diện với lòng mình như vậy”.
Rồi nhìn về phương xa: “Hắn lại chẳng tốt hơn Mộc Văn gấp trăm lần sao?"