Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9740




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buồn nôn?  

Lời của mình buồn nôn sao?  

Gì vậy trời!  

Diệp Huyên cảm thấy não mình không còn đủ xài nữa.  

Lúc này, Văn Nhân Ý cũng đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ta khẽ mỉm cười: "Diệp công tử!"  

Diệp Huyên nhìn về phía Văn Nhân Ý, cười nói: "Ý cô nương, lâu rồi không gặp".  

Văn Nhân Ý khẽ mỉm cười: "Không ngờ Diệp công tử còn quay lại Văn Nhân tộc".  

Diệp Huyên cười ha ha.  

Lúc này, Tộc trưởng Văn Nhân Vân đột nhiên nhìn Diệp Huyên, khẽ nhíu mày: "Ngươi là người phương nào!"  

Diệp Huyên nhìn ông ta, đang định nói chuyện thì bỗng, tổ tiên Văn Nhân Tộc đột nhiên xoay người nhìn Tộc trưởng Văn Nhân tộc, sau đó giơ tay tát ông ta một cái.  

Chát!  

Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Tộc trưởng Văn Nhân tộc đã bị tát bay, thân thể lập tức vỡ vụn.  

Mọi người bối rối!  

Tộc trưởng Văn Nhân tộc cũng bối rối.  

Tổ tiên Văn Nhân tộc lạnh lùng liếc mắt nhìn Tộc trưởng Văn Nhân tộc: "Không biết ăn nói thì đừng có nói".  

Văn Nhân Vân: "..."  

Tổ tiên Văn Nhân tộc xoay người nhìn Diệp Huyên, cười bảo: "Tiểu hữu xưng hô như thế nào?"  

Diệp Huyên cũng cười đáp: "Diệp Huyên!"  

Tổ tiên Văn Nhân tộc khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Văn Nhân Lam: "Nha đầu, đây là bạn của ngươi à?"  

Văn Nhân Lam gật đầu: "Vâng!"  

Nói rồi, nàng ta hơi thi lễ: "Tổ tiên, lần này triệu hoán người ra là vì ta muốn trở thành Tộc trưởng Văn Nhân tộc, nhưng cha không chịu thoái vị, ta muốn người khuyên nhủ ông ấy một chút".  

Tổ tiên Văn Nhân tộc lạnh lùng liếc mắt nhìn Văn Nhân Vân, sau đó nói: "Sao ngươi lên làm Tộc trưởng được vậy?"  

Văn Nhân Vân: "..."  

Tổ tiên Văn Nhân tộc nhìn về phía Văn Nhân Lam: "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là Tộc trưởng Văn Nhân tộc".  

Văn Nhân Lam hơi ngẩn người, sau đó vội vàng nói: "Đa tạ tổ tiên!"  

Tổ tiên Văn Nhân tộc nhìn sang Diệp Huyên, khẽ mỉm cười: "Nha đầu này còn nhỏ tuổi, tiểu hữu, mong cậu trông nom nó một chút".  

Diệp Huyên cười nói: "Tất nhiên rồi!"